Cô vốn là một người con gái xinh đẹp, hiền dịu và đặc biệt sở sở hữu đôi mắt to sáng trong như ngọc nếu không muốn nói là mỹ nữ của thành thị nơi cô đang sống. Từ nhỏ cô đã chẳng biết được cha mẹ mình là ai, người thân duy nhất hiện giờ của cô là người cha đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện khi cô chỉ mới 3 tuổi. Dù gia cảnh khốn khó nhưng ông yêu thương cô hết mực và đặt cho cô một cái tên nghe thật ấm ấp " Thục Tâm ( một trái tim dịu dàng, nhân hậu) ", đó là những gì ông muốn dạy dỗ con gái của mình thông qua cái tên ấy.
Năm nay Thục Tâm vừa tròn 19 tuổi và chuẩn bị bước vào giảng đường đại học trong sự vui mừng của cha cô. Tuy nhiên, đây cũng là lúc ông vừa vui vừa canh cánh trong lòng một nỗi lo không biết phải làm sao. Tuổi của ông nay đã già, sức khỏe ngày một yếu đi trong thấy, ông không thể làm được những công việc nặng nhọc và làm việc trong thời gian lâu được. Cái ăn hằng ngày của gia đình còn phải phụ thuộc vào tiền công nhận may đồ tại nhà của Thục Tâm để sống qua ngày. Cô thừa biết gia đình không đủ kinh tế để cho cô tiếp tục học nên cô đành giấu nghẹn nước mắt mà ngỏ ý với cha là mình sẽ không học tiếp đại học. Nghe cô nói vậy ông một mực phản đối và nói rằng bằng bất cứ giá nào cô cũng phải học tiếp vì đó là con đường thực hiện ước mơ của cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thuoc-ve-em-tu-bao-gio/157365/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.