Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 56



Dư Phàm đứng ở một bên, thấy nam hài tử kia từ trên xe xuống, nhất thời cũng lấy làm kinh hãi. Hắn gần như vô thức nhìn Song Phi đang đứng bên cạnh.

Người kia yên lặng nhìn, không nói một câu, nhưng Dư Phàm thấy ngón tay nắm kiếm của hắn siết chặt lại, các đốt ngón tay đều hơi tái đi.

Dư Phàm biết lúc này hắn bị đả kích lớn lao tới mức nào.

Lý Ngọc Bạch ở một bên mở miệng: “Trang chủ, ngài nhất định là đi đường mệt mỏi rồi đúng không? Muốn về phòng nghỉ ngơi trước, hay là dùng bữa tối trước?”

Tiết Lăng Phong nhìn nam hài ôm eo y không chịu buông một chút, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu An, ngươi có đói bụng không?”

“Ta đói.” Nam hài nâng mặt, thanh âm rất nhỏ. Ở nơi xa lại này, trong sơn trang mà cậu chưa từng đặt chân tới, Tiết Lăng Phong là toàn bộ chỗ dựa của cậu.

Tiết Lăng Phong rất săn sóc mà xoa xoa đầu cậu, phân phó với Lý Ngọc Bạch: “Dùng bữa trước đi, đưa vào phòng ta.”

Tiếp đó lại quay đầu nhìn Dư Phàm: “Ngươi cũng tới.”

Cuối cùng, ánh mắt của y mới đặt ở trên người Song Phi, thế nhưng chỉ là nhìn lướt qua rất nhanh, rồi liền dắt nam hài bên cạnh đi vào trong trang.

Lúc Dư Phàm dẫn Song Phi đi tới phòng Tiết Lăng Phong, không kiềm được len lén nhìn Song Phi, muốn nói chút gì đó, thế nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cho dù là người ngoài không có quan hệ gì, hắn cũng có thể lý giải cảm thụ trong lòng Song Phi lúc này. Hắn biết nam nhân này yêu Tiết Lăng Phong tới nhường nào.

Chỉ từ việc vì Tiết Lăng Phong, chịu đựng thống khổ lớn như vậy để khôi phục võ công, là có thể thấy được. Có vài lần, hắn thấy Song Phi nhẫn tới độ mồ hôi đầy đầu.

Tới phòng của Tiết Lăng Phong, rốt cuộc Dư Phàm quay đầu lại nhìn hắn: “Song Phi, nếu không muốn thì ngươi không phải vào đâu. Ta sẽ giải thích với trang chủ.”

Song Phi thản nhiên lắc đầu, “Ta không sao.”

Nhưng chưa tiến vào phòng Tiết Lăng Phong, tiếng cười của hai người đã truyền ra, sau đó là thanh âm hiếu kỳ của nam hài tử nọ: “Món này ăn ngon, giống vị cua!”

Song Phi chỉ nghe, một cách yên lặng.

Dư Phàm gõ gõ cửa, được sự cho phép của Tiết Lăng Phong xong liền cùng Song Phi đi vào.

Hóa ra hai người đang ăn, thế nhưng nam hài cũng không ngồi ở trên ghế, mà là ghé vào trên lưng Tiết Lăng Phong, lấy tay ôm cổ y, chỉ thò đầu đưa cái miệng nhỏ nhắn ra cho Tiết Lăng Phong gắp đồ cho.

Nếu như thấy không ngon, cậu liền nhè ra ngay lập tức.

Bọn họ, hiển nhiên đã cực kỳ quen thuộc rồi, thời gian bên nhau sợ rằng không chỉ mới một hai ngày.

Tiết Lăng Phong ngẩng đầu nhìn thấy Dư Phàm và Song Phi tiến đến, liền kéo người từ trên lưng xuống. Nam hài nọ tựa hồ rất sợ người lạ, thấy có người vào, cũng lập tức không cười nữa,ngoan ngoãn ngồi xuống, an tĩnh tự ăn.

Tiết Lăng Phong đi tới trước mặt họ, đầu tiên là nhìn Song Phi một chút, sau đó lại nhìn thẳng Dư Phàm: “Đây là có chuyện gì?”

“Ta xin Âu Dương đại phu giải khai huyệt đạo cho ta, là ta tự nguyện làm thị vệ.” Song Phi mở miệng thay cho Dư Phàm.

“Hắn xin ngươi để hắn làm?” Tiết Lăng Phong vẫn nhìn Dư Phàm.

“Cái này, trang chủ…” Dư Phàm đang nghĩ xem nên nói thế nào, tiếng của Song Phi lại từ đằng sau truyền tới.

“Ta cầu Dư đại nhân, ban đầu Dư đại nhân không đồng ý, không còn cách nào mới đáp ứng ta, chuyện không liên quan tới hắn.”

Cuối cùng Tiết Lăng Phong cũng dời ánh mắt lên người Song Phi, y tiến lên một bước, đưa tay kéo cổ tay hắn, cố sức đẩy hắn tới trên cửa.

Nhịp đập từng chút từng chút một từ cổ tay truyền tới ngón tay Tiết Lăng Phong, chúng nói cho y biết huyệt đạo của nam nhân này đã thực sự được giải khai, hắn lại bắt đầu luyện loại võ công hại thân này.

“Sao bỗng nhiên ngươi lại có thể nói chuyện rồi?” Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm Song Phi, đem cổ tay áp qua đầu hắn, “Sao trước đây ngươi không nói ra được điều chết tiệt gì? Ai cho phép ngươi tự ý giải khai huyệt đạo?”

Song Phi cũng nhìn y, nhưng không nói gì thêm nữa.

“Trang chủ, kỳ thực sự tình là như thế này…” Dư Phàm chen ngang, muốn giải thích, Tiết Lăng Phong quay đầu lườm hắn, khiến hắn câm miệng.

“Sao lại không nói nữa? Ân? Ta hỏi vì sao ngươi muốn giải khai huyệt đạo?”

Sự tình kỳ thực rất đơn giản, đáp án cũng đơn giản như vậy.

Chính là vì muốn trở nên hữu dụng đối với y, muốn có thể ở bên giúp đỡ y.

Nếu không phải vì người đang ngồi cạnh bàn kia, Song Phi sẽ trả lời như vậy, nhưng đáp án đó hắn không có cách nào nói ra được, bởi tiền đề đã thay đổi: “Vì ta không muốn làm một phế nhân, thế nào?”

Ngữ khí khi nói khiến Tiết Lăng Phong lập tức cảm thấy cái người luôn nhẫn nhục chịu đựng này tựa hồ có chút ý tứ muốn đối kháng với y.

Y hơi nheo mắt lại, nhìn tân thị vệ của mình rồi cười một cái lãnh đạm mà tràn ngập ý cảnh cáo.

“Trang chủ, ta ăn no rồi.”

Lúc này, thanh âm yếu đuối nọ từ bên bàn truyền tới, như là đã bị hoảng sợ.

Tiết Lăng Phong buông lỏng tay ra, đi tới bên bàn, đến giọng cũng trở nên dịu dàng: “Sao đã no rồi? Không phải ngươi rất đói sao?”

Song Phi không nhìn họ lấy một cái, đứng ở cạnh cửa, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Dư Phàm thấy thế, lập tức chắp tay cáo từ Tiết Lăng Phong: “Trang chủ, thuộc hạ không quấy rối nữa, xin cáo lui.”

Tiết Lăng Phong không đáp, để ý cũng không.

Dư Phàm nhanh chóng kéo Song Phi ra. Trên đường trở về, họ không nói thêm câu nào.

Người trong Bàn Long sơn trang đều nhanh chóng biết được rằng, bảo bối lần này Tiết Lăng Phong tìm về là một con người.

Hầu như mỗi ngày y đều ở bên bảo bối của y.

Bảo bối của y gọi là Tiểu An, không có họ, cũng giống như thị vệ tên Song Phi kia.

Người trong trang đồn rằng, Tiểu An từ Giang Nam tới, vậy nên chưa từng thấy qua băng tuyết lớn như ở phương bắc, hiếu kỳ muốn chết. Mỗi ngày Tiết Lăng Phong đều đưa cậu leo lên tuyết sơn, xem cảnh tuyết, không thì cũng dạo chơi ở thành trấn dưới chân núi.

Trong mắt người ngoài, Tiểu An này khác hẳn ảnh vệ kia của Tiết Lăng Phong, họ luôn thấy cậu cười, luôn mặc áo bông màu đỏ sẫm, giống một ngọn lửa cháy hừng hực, nhưng dáng vẻ lại thanh tú tuấn mỹ như mưa bụi Giang Nam.

Kết luận của họ chỉ có một: cậu đẹp hơn Song Phi, vẻ đẹp của con người ta quả nhiên là sơn ngoại hữu sơn. (núi cao còn có núi cao hơn đó ^^)

Đảo mắt, Tiểu An đã ở Bàn Long sơn trang nửa tháng.

Từ ban đầu xa lạ câu nệ, đến giờ đã thành tùy tiện và quen thuộc.

Cậu dọn tới ở trong hậu viện của Tiết Lăng Phong, ở trong gian phòng Song Phi đã từng ở. Cậu hoàn toàn không giống với Song Phi, cậu rất thân quen với nữ nhân của Tiết Lăng Phong, lúc không có Tiết Lăng Phong, vẫn cùng chơi đùa náo nhiệt.

Duy nhất không để ý tới cậu chính là Mộ Dung Ly.

Làm một nữ hài tử sắp được gả đi xa, điều khiến nàng khó tiếp thu nhất chính là cái thể loại ‘có mới nới cũ’ này.

Song Phi đã chuyển đến nơi khác.

Đó là một căn phòng nhỏ sau núi, ánh mặt trời đều bị những gốc linh sam to lớn ngăn trở.

Dãy nhà gỗ đó đã lâu không dùng. Góc tường bằng gỗ loang lổ mọc đầy những dấu rêu mỏng mỏng, bị băng tuyết trắng noãn bao trùm.

Trên thực tế, đây là nơi hắn từng cùng ở với Tiết Lăng Phong.

Năm xưa khi nhị thúc của Tiết Lăng Phong còn nắm quyền, họ bị an bài ở chỗ này, cùng với vú em của Tiết Lăng Phong, ba người sống chung.

Người trong trang nhận định một việc, đó chính là nam nhân này thất sủng rồi.

Sự tình cũng tới tai Hoắc Quân, hắn chỉ tùy tiện cười nhạt một chút. Nếu người nọ đã không còn là ảnh vệ, thì vận mệnh ra sao đâu có liên quan gì tới hắn nữa.

.

“Trang chủ, ta đã nói mà, một ảnh vệ thực sự không có gì thú vị cả, vẫn là như này tốt hơn.”

Dư Phàm và Tiết Lăng Phong đứng chung một chỗ, nhìn Tiểu An ở trên mặt tuyết phía trước cong lưng, cúi đầu cho đám sóc bên chân ăn.

Nụ cười dịu dàng, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, thân ảnh như hỏa diễm đó, lúc nào cũng thu hút ánh mắt của người khác. Ánh mắt của Tiết Lăng Phong vẫn định tại trên người cậu không di chuyển.

Dư Phàm nói câu đó xong, trộm liếc Tiết Lăng Phong cả nửa buổi, đối phương vẫn không có phản ứng gì, tựa hồ là ngầm đồng ý. Dư Phàm liền lý giải thành, Tiết Lăng Phong thừa nhận điểm ấy, y đã mất hứng thú với nam nhân không thích nói, không thích cười kia rồi.

Buổi tối, Dư Phàm tới nơi ở của Song Phi, hắn đang thay quần áo, chuẩn bị tới gác đêm cho Tiết Lăng Phong.

Dư Phàm tựa ở cửa, Song Phi đi tới hành lễ: “Song Phi, ngươi biết đó, làm thị vệ, làm người của Bàn Long sơn trang, sẽ không thể rời khỏi sơn trang nửa bước.”

Song Phi gật gật, quy củ này lúc đó Dư Phàm đã nói với hắn, mà hắn cũng đã đồng ý rồi, hắn chính là ngốc nghếch như vậy vì Tiết Lăng Phong mà từ bỏ tự do mình vất vả cầu được.

“Lúc đó ngươi đã nói sẽ không hối hận, giờ thì sao?”

Song Phi sửng sốt một chút, không nhìn Dư Phàm, ánh mắt chuyển đi. Ánh nến yếu ớt phản chiếu vào trong mắt hắn, chậm rãi lóe sáng, bỗng như là nổi lên lệ quang.

Dư Phàm thấy hắn không trả lời, cũng không ép hắn, chỉ trầm giọng nói: “Trang chủ đối tốt với Tiểu An, ngài chưa từng đối với ngươi tốt như vậy đúng không?”

Đúng vậy, y chưa từng đối xử với mình tốt như thế.

Tất cả sự quan tâm ngẫu nhiên của y đều khiến mình cảm động không thôi, đều khiến hắn nghĩ y mà lại có thể vì hắn làm nhiều như vậy, giờ mới hay, cái này gọi là không so thì không biết.

“Nếu vậy, ta không rõ vì sao trang chủ lại thụ hình thay ta.”

Dư Phàm nhìn Song Phi, trong mắt đối phương là một mảng mê man, mà chính Dư Phàm cũng không thể trả lời vấn đề này. Có lẽ lúc đó Tiết Lăng Phong yêu hắn, giờ không yêu nữa.

Giữa hai người đó từng xảy ra điều gì, Dư Phàm cũng không biết mấy, nhưng rất hiển nhiên, trong lòng nam nhân này vẫn còn tồn tại một tia hy vọng.

“Song Phi, ta là muốn nói với ngươi, nếu ngươi còn muốn đi, ta có thể đồng ý cho ngươi rời Bàn Long sơn trang.”

Song Phi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Dư Phàm, chưa từng có thị vệ có thể ra đi, giống như ảnh vệ đến chết cũng không thể rời khỏi chủ nhân.

“Thế nhưng ta có điều kiện, vào ngày ngươi đi, nhất định phải lập lời thề, sau này không thể quay lại Bàn Long sơn trang nửa bước, ngươi và ngài đời này kiếp này vĩnh viễn không gặp lại.”

Vừa nói xong, Dư Phàm đã nhìn ra sự khó hiểu và khiếp sợ trong Song Phi

Nhưng hắn không giải thích gì, tất cả những điều hắn làm đều là vì Bàn Long sơn trang và trang chủ. Hắn không nói với Song Phi, sau khi Tiết Lăng Phong thụ hình thay Song Phi, bởi vì bị thương quá nặng, hiện tại chỉ còn lại ba tầng công lực; giống như hắn không thể nói cho Tiết Lăng Phong biết, vì mỗi ngày có thể ở gần y hơn, có thể mỗi ngày thấy y, Song Phi quỳ trên tuyết hai ngày cầu hắn để mình làm thị vệ cho y.

Hắn nghĩ, hai người này nên xa nhau, không có ly do gì để giải thích cả, chỉ bởi vì họ ở bên nhau không thích hợp, luôn thương tổn lẫn nhau. Hắn tin tưởng số phận cũng quyết định với họ như thế, bằng không họ đã không có nhiều đau khổ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.