Trong nháy mắt ngọn lửa đã dâng lên cao, hơn nữa còn có xu thế lan ra càng mạnh, Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh lại vô ý thức muốn đứng dậy, nhưng hai chân anh lại nhũn ra rồi lập tức ngã trở về, mông nện xuống mặt đất tạo nên cơn đau khiến trước mắt anh tối sầm đi.
“Á! Cháy rồi, gọi 119 mau!” Âm thanh bén nhọn của người phụ nữ bên ngoài vang lên.
“Đừng! Tuyệt đối không được!” Người đàn ông mở miệng cản lại.
“Điên rồi hả!” Giọng người phụ nữ tràn đầy sự kinh ngạc: “ Lửa cháy lớn thế này, ai mà lại có thể trơ mắt ra nhìn nó cháy chứ?”
“Cô bị ngu hả, vừa rồi chính cô đã làm rơi bật lửa đó, nếu như điều tra ra, thì đây chính là tội cố ý phóng hỏa, cô muốn ngồi tù à?” So với người phụ nữ đang rất hoảng sợ kế bên thì người đàn ông nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
“Vậy sao giờ?”
“Lập túc chuồn khỏi đây,giả bộ như chưa từng tới đây.”
“Nhưng mà…..” Người phụ nữ do dự.
“Không có nhưng mà, chỗ này chỉ là cái nhà kho bỏ đi thôi, bị cháy thì cũng chả làm sao cả, đi nhanh lên.”
Sau đó là tiếng bước chân vang lên và càng ngày càng nhỏ.
Hai người đó đã chạy trốn rồi…..
Lăng Thịnh Duệ vốn định cầu cứu bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói thì họ đã chạy mất tiêu rồi.
Lửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng cuồn cuộn, khiến cho Lăng Thịnh Duệ hầu như không mở nổi mắt mình ra nữa, đến cả hô hấp cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488970/quyen-4-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.