Phương Nhược Thần vươn tay về phía Lăng Thịnh Duệ, nhưng khi nhìn đến bóng lưng run rẩy nhè nhẹ của anh thì cậu mấy đi dũng khí kéo anh lại, do dự cả ngày, cậu quyết định rút tay về, nắm chạt lại thành quyền.
Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, phát ra một trận đau nhức khiến cho tâm tình đang hỗn loạn của Phương Nhược Thần tỉnh tảo lại đôi chút.
Cậu hạ thấp giọng, giả bộ như không thèm để ý tới nói: “ Anh không cần ngồi lại chỗ cũ đâu, lên sô pha ngồi đi.”
Lăng Thịnh Duệ không quay đầu lại, mà cũng không hề dừng bước, giống như là hoàn toàn không nghe được những lời cậu nói, thất tha thất thiểu bước chân về phía góc tường, cẩn thận ngồi xuống. mặc dù anh đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng đến khi cái mông phải chịu chà đạp trong thời gian dài tiếp xúc với mặt đất thì lại truyền đến một cơn đau khó mà chấp nhận được.
Cơ thể anh run rẩy một chút, anh nhịn không được rên nhẹ một tiếng, yếu ớt mà ẩn nhẫn, tựa như một cành cây mạnh mẽ đam vào trong lòng Phương Nhược Thần.
Ngực đọng lại vô số niềm oán hận không chỗ phát tiết ra, Phương Nhược Thần nắm chặt tay thành nắm đấm hung hăng nện xuống mặt bàn, âm thanh chói taiv vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh vắng vẻ.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, không dám nhúc nhích mạnh lùi về phía sau một chút, vùi đầu càng thấp hơn.
Sự phòng bị của anh khiến Phương Nhược Thần càng thêm khó chịu, tự trách và hối hận như một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488966/quyen-4-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.