Trong lúc Lăng Thịnh Duệ thất thần thì Đức Duy Hoàn đột nhiên nắm lấy bộ phận yếu ớt của anh.
“Hơ, a!” Cơ thể Lăng Thịnh Duệ run mạnh lên, xoay qua,… tránh né nụ hôn của Đức Duy Hoàn, cuối cùng anh nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Một phen đưa tay đẩy Đức Duy Hoàn đã gần như nằm lên người mình, Lăng Thịnh Duệ ngồi dậy.
Gian kế được thực hiện, trên khuôn mặt Đức Duy Hoàn là nụ cười tà ác.
“Cậu làm gì đó?” Dùng sức rút ra bàn tay không trung thực còn đút trong quần anh ra, Lăng Thịnh Duệ kéo chăn lại, che nửa người dưới của mình đi.
Trình Trí Viễn bị đánh thức, nhíu mày nhìn họ: “Mấy người làm gì đó?”
“Câu này tôi hỏi hai cậu mới đúng, không phải hai cậu ngoài phòng khách sao? Sao đột nhiên lại chạy lên giường tôi?” Lăng Thịnh Duệ mặt đỏ tai hồng trừng hai người.
Trình Trí Viễn ngáp một cái: “ Anh nói cái đó á hả, sô pha ngắn quá đi, tôi ngủ không được, nên mới leo lên giường anh đó.”
“Tôi cũng vậy.” Đức Duy Hoàn nói.
Bọn họ trả lời rất thản nhiên, giống như chuyện đó hoàn toàn là đương nhiên, Lăng Thịnh Duệ chỉ cánh cửa, cắn răng nói: “Hai tên các cậu, cút ra ngoài cho tôi!”
“Không được, tôi chưa ngủ đủ.”Trình Trí Viễn nằm về, một lần nữa nhắm mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ còn định lên tiếng, thì bị Đức Duy Hoàn bắt lấy khuôn mặt kéo lại đối mặt với hắn, cười hì hì nói: “ Nụ hôn chào buổi sáng của chúng ta chưa kết thúc đâu, tiếp tục nào.”
Nói xong, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488954/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.