“Chân anh bị thương rất nghiêm trọng, trước tiên về nhà xử lý vết thương đã, con chó lúc nãy không biết có mắc bệnh dại hay không nữa, để tôi gọi bác sĩ tới khám rồi tiêm cho anh vac-xin phòng ngừa.” Phương Nhược Thần lạnh lùng nói, cậu không có ý định để anh phản kháng, cúi xuống mạnh mẽ bế anh lên ôm vào lòng.
Biết cầu xin cũng vô dụng, Lăng Thịnh Duệ không giãy dụa, anh chỉ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Phương Nhược Thần không nói nữa, ôm anh đi về nhà.
Về đến Phương gia, Phương Nhược Thần lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình, không quá mười phút bác sĩ đã mang dụng cụ y tế của mình đến nơi.
Quá trình xử lý vết thương vô cùng rắc rối và hành hạ người ta, chỉ là khử độc miệng vết thương thôi mà đã khiến người Lăng Thịnh Duệ đổ đầy mồ hôi lạnh. Một bên Phương Nhược Thần chăm chú nhìn anh, một bên nắm chặt tay anh, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi cẩn thận chữa vết thương trên đùi cho anh xong, bác sĩ liền nhanh chóng tiêm cho anh vác xin phòng ngừa chó dại.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Lăng Thịnh Duệ gần như là sức cùng lực kiệt, toàn thân không còn chút sức nào dựa vào sô pha cả mắt anh cũng lười mở ra.
Phương Nhược Thần tiễn bác sĩ xong, mới quay lại bế anh lên, trở vào phòng ngủ.
Đến khi thân thể cảm nhận được độ mềm mại của nệm giường thì Lăng Thịnh Duệ đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn cậu.
Mới đầu Phương Nhược Thần còn cảm thấy ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488937/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.