Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại, phát hiện mình đang một mình nằm trên giường. Đầu anh đang hỗn loạn, vẫn không biết rõ tình huống hiện tại của mình, cảnh vật xung quanh xa lạ như vậy, cửa sổ xa lạ, cái bàn cũng vậy, thậm chí chiếc giường anh đang nằm đây cũng hoàn toàn xa lạ như thế, anh không rõ tại sao mình lại ở chỗ này, cho đến khi từ phía sau truyền đến một cảm giác rất kỳ quặc, anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện gì đã xảy ra…
Đây là nhà của Chu Dực…
Anh ngồi bật dậy, chăn trên vai tuột xuống, lộ ra vô số vết tích ám muội trên ngực anh, dịch thể dính đầy trên người đã được lau rửa từ lâu rồi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn bốn phía một chút, Chu Dực không ở đây, toàn bộ căn phòng chỉ còn mình anh.
Tiếng đồng hồ treo tường kêu lên từng tiếng tích tắc, cây kim vừa vặn chỉ đúng bảy giờ, đã chạng vạng rồi, ánh dương vốn nên chiếu sáng ngoài cửa sổ nay đã thay bằng một màu đỏ tươi hôn ám.
Lăng Thịnh Duệ ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, sau đó mới xốc chăn nhảy xuống giường.
Ngay khi hai chân vừa chạm đất, một trận đau đớn kịch liệt truyền từ thắt lưng lên, lông mi anh nhăn lại một cái, miễn cưỡng đứng vững thân thể lại, nhưng cũng chỉ là kiên trì được chốc lát thôi, anh liền ngã trở về giường.
Anh lấy tay phải che trán, bàn tay chậm rãi vuốt mặt mình.
Cảm giác quen thuộc, anh biết đây là tại sao. Chỉ là anh nhớ chỉ dùng bữa với Chu Dực, tại sao đến cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488895/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.