Sự thờ ơ, bất động của Phương Nhược Thần khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất lúng túng, anh thở dài, ngồi xổm người xuống, mở ra hộp cứu thương được đặt trên mặt sàn, lấy ra một chai cồn i-ốt và một miếng bông, mở nắp ra, thấm vài giọt lên miếng bông, đưa đến trước mặt Phương Nhược Thần: “Tôi sẽ sát trùng cho cậu trước, nếu bị nhiễm trùng nữa thì phiền phức lắm.”
Phương Nhược Thần vẫn như cũ không hề để tâm.
Bàn tay của Lăng Thịnh Duệ ngượng ngịu dừng trên không trung, dung dịch cồn i-ốt từ miếng bông thuận thế trượt xuống từ ngón tay đến trên mu bàn tay, cảm giác lành lạnh.
Tuy rằng lòng tốt bị phớt lờ, nhưng tay của Lăng Thịnh Duệ vẫn một mực không rút lui, tuy rằng anh vẫn luôn không ưa Phương Nhược Thần, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Phương Nhược Thần, anh vẫn cảm thấy không nhẫn tâm, tuy rằng đã biết ngọn nguồn sự việc là từ đâu mà ra, nhưng anh vẫn tự thấy rằng bản thân vẫn đang gánh một ít phần trách nhiệm trong đấy.
Giằng co được vài phút, tay của Lăng Thịnh Duệ có hơi đau, dung dịch cồn cũng bốc hơi khá nhiều rồi, khô đi dính lại một chỗ, trông hơi khó coi.
Lăng Thịnh Duệ đem miếng bông y tế kia thấm tiếp dung dịch cồn, rồi nắm lấy cổ tay của Phương Nhược Thần, anh không muốn cứ phải tiếp tục giằng co nữa, mau chóng giải quyết cho xong, anh sẽ có thể được nghỉ ngơi sớm một chút, anh hiện tại đã buồn ngủ đến độ hai mắt cũng mở không xong rồi.
Chỉ là, bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488833/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.