“Ách, nếu đã như vậy, thì chúng ta trở về thôi.” Hít một hơi thật sâu, khóe miệng Lăng Thịnh Duệ giương lên một tia cười miễn cưỡng.
Phương Vân Dật nhất thời chưa nắm kịp tình hình, không khỏi có chút sững sờ: “A?”
Cậu vừa định muốn tiến thêm một bước thâm nhập vào sâu trong nội tâm Lăng Thịnh Duệ, thì có thể xem ra, trái tim của người đàn ông này có hơi buông lỏng, vừa lúc là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.
“Ừ thì, chúng ta vẫn nên mau chóng về nhà, cả hai bỏ đi lâu như vậy, anh cậu hẳn là đang lo lắng đấy.” Lăng Thịnh Duệ thì thào nói.
Xét theo hiện tại thì việc chạy trốn vào bây giờ cơ bản là không có khả năng, hơn nữa về phía Phương Nhược Thần, khẳng định cậu ta đã phát hiện anh chạy trốn, nếu như nhất thời phẫn nộ thật sự làm ra chuyện gì đó tổn hại đến người nhà anh, anh tuyệt đối sẽ nổi điên mất.
Nỗi lo lắng của Lăng Thịnh Duệ bị Phương Vân Dật nhìn ra hết thảy, nhất thời có chút buồn cười: “Biết sợ mà còn dám chạy trốn? Tính tình anh tôi thế nhưng lại vô cùng táo bạo, nếu như anh ấy thật sự nổi giận, sẽ làm loại chuyện cực đoan gì thì ai cũng không biết được.”
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch một mảnh.
“Vậy thì đừng có chậm trễ nữa.” Lăng Thịnh Duệ xoay người xuống giường, vừa lúc ngón chân chạm đất thì phần eo lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, hai chân mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Phương Vân Dật tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488831/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.