Giấc ngủ này của Lăng Thịnh Duệ kéo dài đến tận mười mấy giờ đồng hồ, đợi đến lúc hắn tỉnh lại thì đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau rồi.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen như mực, bầu trời đầy sao phát ra những ánh sáng lấp lánh.
Lăng Thịnh Duệ cuộn người lại trên giường, lấy chăn bông che kín lại toàn thân, chỉ lộ một cặp mắt nhìn ra ngoài, như hai viên ngọc đen phát sáng trong bóng tối.
Xung quanh là màn đêm tĩnh lặng như tờ.
Mà tâm tình vốn đang suy sụp của Lăng Thịnh Duệ cũng đã dần dần lắng xuống, những suy nghĩ không hay ho và tiêu cực vào ban ngày cũng tiêu tan thành mây khói, trái tim của Lăng Thịnh Duệ lúc này đều đã cảm thấy vô cùng thanh bình.
Ngơ ngác nhìn những ánh sao xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, Lăng Thịnh Duệ lặng lẽ suy nghĩ lại những chuyện có liên quan đến bản thân.
Quá khứ của hắn, hiện tại của hắn, còn có tương lai của hắn…
Từ lúc bị anh em Phương gia cưỡng chế để mình lưu lại nơi đây làm người giúp việc, hắn đã không chỉ một lần có ý nghĩ muốn trốn thoát, nhưng đều bị hắn suy đoán áp chế xuống. Vào lúc này người thân của hắn đều đã sớm không còn tiếp nhận mình, dẫn đến việc hắn không nơi nương tựa; về phương diện khác hắn sợ hai anh em Phương gia kia sau khi tìm thấy hắn thì sẽ báo thù không thương tiếc.
Cho nên, tuy rằng đoạn thời gian ở nơi đây mỗi ngày đều phải thận trọng vô cùng, nhưng cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488822/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.