Miệng đàn ông, miệng mờ ám gạt người.
Vân Đóa là thỏ ngốc nhưng không ngốc đến mức tự mình nhảy vào hang sói. Cô khẽ ừ một tiếng, eo nhỏ giãy dụa, nhưng sức lực người đàn ông quá lớn, một cánh tay đã khóa chặt cô sít sao.
Vân Đóa dùng đầu ngón tay nhéo nhéo cánh tay anh, "Về chỗ của anh đi!"
"Anh không đi." Lệ Kiêu trầm giọng từ chối, còn ôm cô càng chặt hơn.
Hai người giống như cái thìa, lưng dán vào ngực, đầu người đàn ông ở phía sau lưng vùi vào mái tóc cô, hít sâu một hơi lưu luyến không muốn xa rời.
"Vân Đóa Đóa, em thơm quá." Lệ Kiêu thấp giọng thì thầm bên tai cô, bàn tay vòng qua eo cô xoa nắn trong vô thức, giống như tự lẩm bẩm một mình, "Mềm mềm..."
Lòng bàn tay của anh nóng ấm thô ráp, dù cách lớp vải nhưng vẫn mang lại cảm giác cứng rắn mạnh mẽ. Vân Đóa nhẹ nhàng a một tiếng, chu môi đánh mu bàn tay anh. Tìm truyện hay tại ~ TRUMtгuye И. VИ ~
Tay mình có sức mạnh như vậy mà trong lòng không biết hay sao.
Eo cô bị siết đến tê rần, mềm yếu rã rời không thể dùng sức...
Bị đánh nên anh buông eo cô ra, nhưng đàng hoàng chỉ trong chốc lát thì lại bắt đầu phá đến mái tóc cô.
Mái tóc dài của Vân Đóa được chăm sóc giữ gìn rất tốt, không có thói quen uốn nhuộm, sợi tóc dày và đen, mềm mượt như rong biển, lúc xõa ở sau lưng tựa như một dải tơ lụa linh hoạt, rủ xuống rất đẹp.
Ngoài việc cố chấp với nốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-duoi-vay-em/951702/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.