Vân Đóa choáng váng, hít một hơi mà không hề thở ra.
Bóng lưng của người đang ở cửa đông cứng lại, sau đó ông không nhúc nhích như thể đóng băng.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lại gọi một tiếng: "Bố."
Lúc này Lệ viện trưởng mới cứng ngắc chậm chạp mà xoay người lại.
Vẻ mặt biểu lộ "đã quấy rầy" còn có "ta không phát hiện ra chuyện gì cả"
Vân Đóa còn đang sợ hãi. Cô quay mặt ngơ ngác nhìn Lệ Kiêu, dùng sức nuốt khan, khó khăn xác nhận lại với anh một lần nữa: "Bố... bố?"
Viện trưởng Lệ không ngờ tới con gái nhà người ta nhiệt tình như vậy, ông ngơ ngác hai giây, sau đó nhanh chóng gật đầu đáp lại: "Ừm!"
Lệ Kiêu: "..."
Vân Đóa: "!!!"
"Không, không phải, cháu..." Vân Đóa lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, nâng hai bàn tay nhỏ lên ngang ngực lắc mạnh, mặt mũi tràn đầy ý tứ "Tôi là người trong sạch".
"Chú, chú....!" Cô gái nhỏ bối rối đến mức giọng điệu thay đổi, "Cháu xin lỗi chú..."
Cũng không biết nói cái gì, trước hết nói lời xin lỗi vậy:)
Vân Đóa cầm túi xách nhỏ trên ghế sô pha lên, nói chuyện vẫn chưa được lưu loát cho lắm: "Cháu, cháu đi trước!"
Thật ra cô muốn nói "Cháu chỉ là đang bôi thuốc cho con trai chú, không phải cái dạng kia đâu, phải tin cháu!, nhưng trong sự ngượng ngùng và bối rối, cô chỉ thì thầm "tạm biệt chú" mà cũng không dám nhìn Lệ Kiêu, thử từ từ mở một nửa cánh cửa chạy trốn.
Lúc đi ra ngoài cô mới nhìn rõ bảng hiệu gắn nơi cửa: văn phòng viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-duoi-vay-em/951686/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.