Vân Đóa nắm lấy cổ tay người đàn ông ngơ ngác ngẩng đầu.
Đôi mắt màu hổ phách trong veo nhìn vào đôi mắt đen láy của anh vô tội chớp chớp hai lần.
Cô thành thật buông tay, cúi đầu nhìn kim may trên tay mình.
Mình có dùng lực đâu nhỉ...... Hơn nữa chỉ một cây kim nhỏ mà cũng có thể làm anh ấy sung huyết sao? Ôi.
Lệ Kiêu cụp mi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong giây lát, ánh mắt khẽ động.
Cô không hề hay biết, nhưng một lần lại một lần càng lúc càng khiến anh khó nhịn......
Đôi mắt hẹp dài của anh nhắm nghiền một lúc như đang kiềm chế, khi cất lời, giọng nói có chút khàn khàn: "Đi thôi."
Vân Đóa đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới, "Sách của tôi! sách của tôi vẫn còn ở chỗ anh!"
Lệ Kiêu không quên. Anh lấy mấy quyển sách từ trong ba lô ra, Vân Đóa vội vàng cầm lấy.
Chỉ có vài cuốn thôi nhưng cô gái nhỏ rất hấp tấp. Cô lật qua mấy trang sách tiếng Anh cấp bốn dày cộp một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một tập sách thiếu nhi được kẹp trong đó rồi thở ra một hơi.
Lệ Kiêu rõ ràng là giật mình khi nhìn thấy, "Quyển này...... làm sao em có"
"Cái này?" Vân Đóa quơ quơ quyển sách, "Cô giáo cho tôi mượn."
Cô cẩn thận đưa tay vuốt gáy sách, động tác dịu dàng thoạt nhìn trân quý vô cùng.
Lệ Kiêu nhìn lướt qua tập sách trên tay, rồi nhìn khuôn mặt cô, anh ngập ngừng, "Em thích nó chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Vân Đóa đáp lời không cần suy nghĩ.
"Cái này ở Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-duoi-vay-em/239716/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.