“Rầm!” một tiếng vang thật lớn, Cát Lôi đóng sập cửa mà đi.
Sau khi ra khỏi cửa căn biệt thự, Cát Lôi thở dài một hơi. Anh đứng tại chỗ vài giây đồng hồ, sau đó quay lại, đi đến trước căn nhà của cô An ở bên cạnh.
Cát Lôi bấm chuông cửa, vài giây sau, cô An mở cửa, cô nhìn thấy là Cát Lôi thì không nói một lời nghiêng người sang một bên, để Cát Lôi vào nhà.
Cát Lôi quen thuộc đi xuyên qua đại sảnh, đi thẳng tới trước cái ghế sofa bằng da trong phòng khách, xoay người ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt lên thành ghế, còn hai chân thì gác lên thành ghế còn lại.
Cô An rót một chén trà, đưa cho Cát Lôi, hỏi: “Sao rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Cát Lôi thở dài một lần nữa: “Lúc nãy anh đã diễn nốt vở kịch cuối cùng.”
“Bọn họ không hề nghi ngờ anh một chút gì?”
“Một chút cũng không - đương nhiên, càng không hề nghi ngờ em.”
“Em đoán, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chúng ta là vợ chồng, đúng không?” Hai mắt cô An mông lung, giọng nói mơ hồ.
Cát Lôi nhún vai: “Đó là đương nhiên, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ tới chuyện đó.”
Cô An đi đến sau lưng Cát Lôi, duỗi hai tay ra, ôm lấy anh từ phía sau: “Nói như vậy, là chúng ta đã thành công.”
Cát Lôi đưa tay trái ra, dịu dàng vuốt ve cánh tay của cô, nói: “Đúng vậy, thành công rồi, An, kế hoạch được áp dụng trong một năm qua của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282447/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.