Ngày thứ ba, chuyển từ biệt thự sang trọng sang một phòng trọ giá rẻ, Địch Lỵ có chút không giữ được bình tĩnh - ba ngày trôi qua, vậy mà không có ai gọi điện thoại đến để tư vấn mua nhà.
Giữa trưa sau khi Cát Lôi tan việc, Địch Lỵ tranh thủ hỏi: “Sao rồi? Có người nào liên lạc với anh chưa?”
Cát Lôi lắc đầu: “Nếu có người muốn mua phòng, trung tâm bất động sản sẽ lập tức báo cho anh, hoặc là người mua trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với anh.”
Địch Lỵ thở dài, cô cau mày ngồi xuống: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ một căn biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ có một trăm vạn thôi, mà còn có người chê đắt sao?”
“Không thể nói thế, Địch Lỵ.” Cát Lôi nói: “Một trăm vạn cũng không phải số tiền nhỏ, cho dù có người cảm thấy giá cả hợp lý, lại rất muốn mua, cũng phải có nhiều tiền như vậy mới được.”
Địch Lỵ lấy tay đỡ trán, vẻ mặt đầy u sầu: “Nói như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể nhanh chóng bán căn nhà đó đi. Hơn nữa cũng không biết còn phải ở lại nhà trọ này bao lâu nữa hả?”
“Đừng vội, Địch Lỵ. Dù sao bây giờ cũng mới qua hai ba ngày, chúng ta kiên nhẫn một chút. Bán nhà cũng không phải là chuyện nhỏ...”
Đang nói, đột nhiên điện thoại di động của Cát Lôi vang lên.
Anh và Địch Lỵ cùng liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng nhận điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Sau khi nghe đối phương nói mấy câu, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282442/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.