Editor: Thư
Buổi sáng sau khi rời giường, vẻ mặt Địch Lỵ ngây ngốc ngồi ở bên giường ngẩn người. Cô không muốn thay quần áo, không muốn rửa mặt súc miệng, không muốn làm điểm tâm - - không muốn làm toàn bộ mọi chuyện. Nàng không biết chính mình làm sao trải qua một đêm đáng sợ quá độ như thế.
Cát Lôi ngồi vào bên người cô, cánh tay vòng quang bờ vai cô, nhẹ giọng nói: "Địch Lỵ, tối hôm qua anh đã nói hai mươi lần với em rồi - - có lẽ, chuyện này là một chuyện trùng hợp, cũng không phải như chúng ta nghĩ vậy, đâu trên cái thế giới này không có cái gì là Quỷ Hồn - - đừng lại nghĩ về những chuyện đáng sợ thế này nữa được không?"
Địch Lỵ thốt lên tiếng than thở, hai mắt vô thần nói: "Cát Lôi, đừng an ủi em nữa. Kỳ thật anh cũng không phải đang nghĩ như vậy, em biết. Theo như tối hôm qua em nhìn thấy phản ứng hoảng sợ đến mức đó của anh, em liền biết, cả anh và em đều cùng nghĩ về một chuyện."
Cát Lôi xoay mặt đi, tránh né ánh mắt Địch Lỵ, không nói gì.
"Cát Lôi, chúng ta đừng ở lại chỗ này nữa được không?" Địch Lỵ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn vị hôn phu, "Ngay đêm hôm qua em đã muốn thế, chúng ta vẫn cứ quay lại nhà trọ nhỏ kia mà ở đi. Tuy điều kiện không được tốt như nơi này, nhưng ít nhất không cần lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng! Anh biết không? Đêm qua em nghe được những lời anh nói khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282440/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.