Editor: Thư
Có lẽ là bởi vì đi dạo phố cả một ngày, Cát Lôi cùng Địch Lỵ ăn cơm chiều xong đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không đến mười một giờ bọn họ đã rửa mặt xong, chuẩn bị ngủ.
“Ngủ ngon, Cát Lôi.” Địch Lỵ nói.
“Ngủ ngon, thân ái.” Cát Lôi hôn lên mặt Địch Lỵ. Tắt đèn.
Nằm ở trên giường, Địch Lỵ lại ngủ không được, cô lăn qua lộn lại nghĩ về một chuyện -- tối hôm nay, Tạp Tư có lại sủa nữa không không?
Lúc ăn cơm chiều, Tạp Tư liền ngồi dưới chân bọn họ, gặm lấy gặm để cục xương.
Lúc xem TV, nó lại miễn cưỡng ghé vào bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách mà ngủ gà ngủ gật -- mặc kệ thấy thế nào, Tạp Tư đều giống như một con chó bình thường đến không thể bình thường hơn nữa -- nhưng vì cái gì cố tình đến nửa đêm, nó lại trở nên dị thường sủa mãi không ngừng đây?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Địch Lỵ bất tri bất giác ngủ quên.
Không biết qua bao lâu, Địch Lỵ cảm giác giường có hơi đung đưa, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện Cát Lôi ngồi dậy từ trên giường. Anh đi dép lê vào, đi ra cửa, mở cửa phòng.
Địch Lỵ nhìn lên đồng hồ treo tường, hai giờ hai mươi phút rồi. Cô lại nghĩ đến, sau khi ăn cơm chiều hôm nay Cát Lôi có uống thêm hai chai bia -- có lẽ hiện tại muốn đi WC đi.
Lúc này Cát Lôi đã đi ra khỏi cửa phòng, vì không muốn đánh thức Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282437/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.