Lúc ăn cơm chiều, không khí vẫn rất nặng nề và lúng túng. Cuối cùng Cát Lôi không nhịn được nữa, anh ngồi đối diện Địch Lỵ hỏi: “Em yêu, em đang trách anh sao?”
Địch Lỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Vì sao em phải trách anh?”
“Có lẽ em cho rằng anh nên nói với em về căn phòng trữ đồ thần bí kia ngay từ đầu. Thế nhưng, em có biết là anh không hề có cơ hội để nói điều đó. Buổi tối ngày đầu tiên khi tới đây em uống say...”
Địch Lỵ giơ tay, ý bảo Cát Lôi dừng lại.
“Cát Lôi, anh hiểu lầm rồi. Không phải em trách anh không nói với em chuyện này. Em chỉ nghĩ rằng, trong căn nhà này, có lẽ nào...”
Cô ngừng lại, mày nhíu chặt.
“Em muốn nói cái gì, Địch Lỵ.”
Cô lắc đầu nói: “Em cũng không muốn dọa bản thân mình, thế nhưng em nghĩ rằng trong căn nhà này có lẽ có chuyện gì đó bí ẩn mà chúng ta không biết.”
Sắc mặt Cát Lôi bắt đầu trở nên bối rối: “Địch Lỵ, những lời này không thể tùy tiện nói ra, như vậy sẽ khiến cho cuộc sống của chúng ta bị che phủ bởi bóng ma tâm lý.”
“Em nghĩ cuộc sống của em đã bị che phủ bởi bóng ma tâm lý rồi.” Địch Lỵ nhìn Cát Lôi nói.
Trầm mặc một lúc, Cát Lôi nói: “Như vậy đi, buổi sáng ngày mai anh đi làm muộn một chút, chúng ta cùng xem xem sự việc lạ lùng này còn xảy ra một lần nữa hay không.”
Ăn cơm tối xong, Cát Lôi đi tới phòng vệ sinh ở tầng hai - đi về phía chuồng chó của Tạp Tư. Anh lấy một túi thức ăn cho chó từ trong tủ ra, đổ hơn một nửa vào bát của Tạp Tư, rồi lại rót nửa cốc sữa vào trong bát uống nước của nó. Tạp Tư lập tức ăn vội vã.
Lúc này Địch Lỵ cũng đi lên lầu, cô thấy Tạp Tư đang say sưa ăn thức ăn, nhìn túi thức ăn cho chó trong tay Cát Lôi, cô hỏi: “Nó vẫn ăn loại thức ăn cho chó đắt như vậy sao?”
Cát Lôi không biết làm thế nào đành lắc lắc đầu: “Hết cách rồi, Tạp Tư quá kén ăn. Anh cũng từng thử cho nó ăn gan heo trộn với cơm rồi vài thứ nữa, nhưng nó vẫn không ăn - nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu cho chó này thôi.”
Địch Lỵ chép miệng: “Vậy tốn quá nhiều tiền.”
“Ai bảo Tạp Tư là loại chó thông minh cơ chứ.” Cát Lôi mang theo vài phần kiêu ngạo nói, “Dù sao cũng là anh làm hư nó, bây giờ chẳng thay đổi nổi nữa rồi.”
Địch Lỵ mỉm cười, cô nhìn dáng vẻ ăn uống khôn khéo của Tạp Tư, nói: “Cát Lôi, về sau em có thể cho Tạp Tư ăn cơm không?”
“Đương nhiên có thể.” Cát Lôi nói, “Nó sẽ rất vui.”
Cho chó ăn xong, bọn họ ngồi trong phòng khách xem tivi, Cát Lôi cố ý chọn một chỗ ngồi thoải mái, thích thú xem các chương trình giải trí, Tạp Tư lười nhác nằm bên chân bọn họ ngủ gà ngủ gật.
Trong suốt quá trình xem tivi, Cát Lôi thường cười rất to, dường như Địch Lỵ cũng bị cuốn theo, cô cảm giác tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, không khí sợ hãi bất an lúc trước cũng dần phai nhạt đi.
10 giờ, Cát Lôi ngáp một cái, nhìn Địch Lỵ nói: “Em yêu, đi ngủ thôi.”
“Ừm.” Địch Lỵ gật gật đầu, “Em cũng mệt rồi.”
Cát Lôi vỗ vỗ Tạp Tư, nói: “Nào, ông bạn già. Đi ngủ thôi, về chuồng của mày đi.”
Tạp Tư nghe lời từ trên mặt đất đứng dậy, tự giác chạy lên phòng vệ sinh lầu hai, chui vào ổ của nó.
Địch Lỵ lên phòng vệ sinh ở lầu hai tắm rửa một mình, Cát Lôi đến phòng vệ sinh lầu một rửa mặt. Sau khi xong việc, bọn họ liền cùng nhau đi đến phòng ngủ ở lầu hai.
“Ngủ ngon, Cát Lôi.” Địch Lỵ nói.
“Ngủ ngon, em yêu.” Cát Lôi hôn lên trán vị hôn thê, sau đó duỗi tay tắt điện ở đầu giường.
“Tách” một tiếng. Anh tắt đèn đi.
Thể xác và tinh thần của Địch Lỵ đã quá mệt mỏi, cô nằm trên giường chưa tới năm phút đồng hồ đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Đêm, yên tĩnh mà dài dằng dặc.
Không biết là lúc nào, Địch Lỵ đang ngủ say bỗng nhiên bị một âm thanh đánh thức.
Lúc đầu cô còn có chút mơ mơ màng màng, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã biết...
Cô nghĩ rằng, chính tiếng chó sủa đã đánh thức cô dậy.
Ngay tại lúc Địch Lỵ đang suy tư thì cô lại nghe thấy vài tiếng chó sủa - tuy nhiên âm thanh cũng không phải quá lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ vô cùng khác thường.
Địch Lỵ giơ tai lắng nghe, cố gắng tìm phương hướng, lúc này, tiếng chó sủa lại kêu lên.
Cô tinh tường nghe ra âm thanh đó chính là phát ra từ phòng vệ sinh lầu hai.
Địch Lỵ nhíu mày, cô cảm thấy có chút kỳ lạ - từ ngày đầu tiên tiếp xúc với Tạp Tư, cô liền có cảm giác Tạp Tư là một con chó không thích sủa, mà sự thật cũng là như vậy, cho tới bây giờ cô mới chỉ nghe thấy Tạp Tư sủa có hai ba lần.
Thế nhưng, tại sao tối hôm nay nó lại không ngừng sủa?
Địch Lỵ xoay người muốn gọi Cát Lôi tỉnh dậy. Nhưng cô thấy Cát Lôi vẫn đang ngủ say, lại không đành lòng đánh thức anh - ngày mai Cát Lôi còn phải đi làm nữa.
Đúng lúc này, tiếng chó sủa ngừng lại.
Địch Lỵ đợi vài phút, dường như Tạp Tư đã thật sự yên tĩnh lại, không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Trong phút chốc khi nhắm mắt lại, Địch Lỵ nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]