Lúc Địch Lỵ cầm một đống túi lớn túi nhỏ đi vào nhà thì liền nhìn thấy Cát Lôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Xem ra anh đã tan làm rồi.
Cát Lôi mỉm cười đi tới, cầm mấy cái túi lớn trong tay Địch Lỵ, nhìn vào bên trong nói: “Ôi, sao em mua nhiều đồ như vậy?”
“Đa số đều là thức ăn.” Địch Lỵ vừa nói vừa xách túi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bỏ đồ ăn vào.
“Buổi trưa em định làm gì cho anh ăn?” Cát Lôi ôm lấy Địch Lỵ từ phía sau, hỏi.
Địch Lỵ im lặng vài giây, sau đó xoay người, nhìn Cát Lôi: “Em muốn nói chuyện với anh.”
Cát Lôi sửng sốt một lúc, sau đó gật gật đầu, bọn họ cùng ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sofa trong phòng khách.
“Có vấn đề gì sao? Em yêu.” Cát Lôi hỏi.
“Lúc nãy ra khỏi nhà em phát hiện ra một chuyện,” Địch Lỵ nói, “Cả khu biệt thự này chỉ có mỗi nhà chúng ta thôi sao? Tại sao buổi sáng lúc em ra ngoài lại không nhìn thấy một ai trong khu này?”
Cát Lôi lấy tay vuốt cằm: “Là sao?”
“Buổi sáng lúc anh ra ngoài đi làm thì có nhìn thấy những người khác hay không?”
“Anh không để ý đến vấn đề này.”
Địch Lỵ nhăn mày lại, bày ra bộ dạng trầm tư.
“Ôi, em yêu,” Cát Lôi nói, “Chuyện khu biệt thự này không có người ở cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ, có đúng không? Chỗ này vốn không phải là khu nhà ở thông thường, mà là khu biệt thự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282431/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.