Năm nay Cát Lôi ba mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp đang ngồi ở nhà ăn, phía dưới bàn ăn bằng đá cẩm thạch lạnh ngắt, hai tay anh đan vào nhau, mặt mỉm cười, chờ đợi vị hôn phu trẻ tuổi trong phòng bếp mang thức ăn ngon vào -- loại cảm giác này thật sự là tuyệt vời cực.
Lúc Địch Lỵ đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn, cô gỡ tạp dề trên bàn ra, ngồi xuống đối diện Cát Lôi.
Lúc này, Cát Lôi lấy tay nâng đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn vị hôn thê: Địch Lỵ tuy rằng chỉ nhỏ hơn anh bốn tuổi, nhưng thoạt nhìn lại trẻ trung hơn nhiều. Làn da trắng nõn, dáng người cân xứng, có một đôi mắt to tròn cùng mái tóc nâu dài.
Địch Lỵ chú ý việc Cát Lôi nhìn chằm chằm vào cô, cô hỏi:“Anh yêu, amh đang nhìn cái gì thế?”
“Anh đang thưởng thức một kiệt tác.” Cát Lôi nói,“Em yêu, em thật sự rất đẹp.”
“Ha, Cát Lôi, cám ơn anh đã khen.” Địch Lỵ lắc đầu cười một thoáng,“Nhưng đừng có nhìn em chằm chằm lúc em bước ra từ phòng bếp. Em biết bây giờ trừ vị hành tây thì em chả có gì hấp dẫn cả.”
“Cho dù vậy, anh cũng thích.”
“Được rồi, đừng dẻo miệng. Cát Lôi, nếm thử đồ ăn em nấu.”
Cát Lôi gắp một miếng bò bíp tết cho vào miệng, nói:“Em nấu ăn ngon nhất.”
“Cám ơn.” Địch Lỵ giơ lên ly rượu,“Làm một ly, Cát Lôi, vì nhà mới của chúng ta.”
“Vì nhà mới của chúng ta.” Cát Lôi mỉm cười giơ lên ly rượu thủy tinh, sau đó uống một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282429/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.