Một tháng sau.
Bầu trời âm u, mưa phùn lất phất rơi xuống. Trong quán cà phê yên lặng, sáng sủa truyền đến tiếng hát khe khẽ, không khí ấm áp mà thanh nhã.
Người phục vụ đứng ở cửa tiếp khách liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai vị khách đang đi tới, nhanh chóng tiến lên một bước, mở cửa kính ra, lễ phép đưa hai vị khách tới vị trí gần cửa sổ.
“Hai vị uống gì?” Người phục vụ hơi cúi người hỏi.
“Cho tôi một ly cà phê, còn cháu...” Nhiếp Minh hỏi Tống Vũ ngồi ở phía đối diện, “Cháu muốn uống gì?”
“Nước cam đi.” Tống Vũ ngẩng đầu nói với người phục vụ.
“Được, xin hai vị chờ một chút.” Người phục vụ rời đi.
Không tới năm phút sau, cà phê và nước cam đã được đưa đến tay Nhiếp Minh và Tống Vũ.
Nhiếp Minh uống một hơi hết nửa cốc cà phê, lại thở dài một hơi, nhìn Tống Vũ.
Hai tay Tống Vũ cầm cái cốc, cúi đầu, xoay tới xoay lui cái cốc.
Im lặng vài phút, Nhiếp Minh mở miệng nói: “Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc.”
Tống Vũ vẫn đang cúi đầu, mặt không chút thay đổi gật gật.
Nhiếp Minh lấy tay nâng cằm cậu bé lên, nhìn Tống Vũ nói: “Bây giờ mọi chuyện đều đã qua, tại sao cháu vẫn trầm mặc như vậy?”
Tống Vũ khẽ lắc đầu: “Cháu giả vờ bị tự kỷ đã sáu năm, cháu thấy có lẽ tính cách của cháu cũng thật sự đã biến thành như vậy.”
“Sau khi đến Tống gia, cháu mất bao lâu mới phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282427/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.