“Cô thấy sao?” Đi trên đường, Lương Dã hỏi vị trợ lý Kỷ Lâm ở bên cạnh, vì để sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho nên bọn họ chọn đi bộ.
“Ý anh là gì?”
“Nhiếp Minh. Cô thấy cậu ta có thể là hung thủ hay không.”
“Tôi không chắc lắm.”
“Cô có thể nói cảm xúc của mình sau khi gặp gỡ cậu ta.”
“Tôi nhớ anh đã nói với tôi rằng chỉ cần dùng sự thật và bằng chứng để nói chuyện mà không nên quá tin tưởng vào cảm giác của bản thân cơ mà.” Kỷ Lâm cười nói.
“Đó là nếu cô đã xác định là người đó có tội - nhưng trước đó, cô vẫn có thể dùng trực giác để phán đoán.”
“Lương Dã, bây giờ anh hỏi tôi như vậy, có phải là bởi vì anh cũng đoán không ra, cho nên mới muốn xem tôi nghĩ như thế nào?”
Lương Dã dừng bước, châm một điếu thuốc: “Tôi đã xử lý rất nhiều vụ án nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một vụ kì bí như thế này, một vụ án hóc búa - tất cả đều rất mơ hồ, dường như còn rất nhiều khả năng mà chúng ta chưa tính đến. Đến nỗi mà Nhiếp Minh - cô có để ý hay không, dường như toàn bộ lời nói của cậu ta đều rất có lý; nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì lại phát hiện chúng ta hoàn toàn không có bằng chứng để chứng minh những lời của cậu ta rốt cuộc là thật hay giả... Nói thực, nếu cậu ấy thực sự là hung thủ mà chúng ta đang tìm thì có thể tưởng tượng độ khó của vụ này như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/126470/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.