Chín giờ sáng, Nhiếp Minh đang trong mộng đẹp liền bị một giọng nam trầm thấp đánh thức, anh mở mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba.
“Ba, ba có chuyện gì sao?” Nhiếp Minh cảm thấy có chút kì lạ, từ trước tới nay ba chưa từng gọi anh dậy bao giờ.
“Dậy đi, có người tìm con.” Mặt người ba trầm xuống nói.
“Ai ạ?”
Vẻ mặt của ba Nhiếp Minh đầy nghi ngờ ngồi xuống giường, hỏi: “Mấy ngày nay con đã làm gì?”
Nhiếp Minh nhíu mày: “Ý của ba là sao?”
Người ba nhìn Nhiếp Minh nói: “Vậy thì con có biết tại sao người trong tổ trọng án của Cục cảnh sát lại tới tìm con không?”
“Cái gì? Tổ trọng án!” Nhiếp Minh từ trên giường bật dậy: “Bọn họ tới tìm con làm gì?”
“Con thật sự không biết lí do?”
Nhiếp Minh hoang mang lắc đầu: “Con không nghĩ ra con có liên quan gì tới tổ trọng án.”
Người ba tiếp tục nhìn chằm chằm Nhiếp Minh hồi lâu, sau đó thở dài: “Bọn họ đang ngồi trong phòng khách chờ con, con nhanh mặc quần áo vào đi, nói chuyện với bọn họ là sẽ biết.” Sau khi nói xong, ông rời khỏi phòng Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh khẩn trương dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong thì mới đi tới phòng khách.
Ngồi ở trên ghế salon là một người trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người của nam cảnh sát trung niên đó rất cường tráng, bên cạnh là một nữ cảnh sát trẻ chưa tới ba mươi tuổi, sau khi thấy Nhiếp Minh đến thì bọn họ đều đồng loạt đứng lên.
Nam cảnh sát đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/126468/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.