Lâm Đình bất mãn nói:
- Không phải là bà mày thì là con nào? Chết tiệt! Tại anh mà con mồi của bà đây chạy thoát rồi đấy.
Bạch Tử Hiên cười tà.
- Gặp lại tôi đáng giá hơn việc bắt thằng đó chứ.
- Ảo tưởng!
Lâm Đình lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi. Thấy cô đi, anh cũng nhanh chóng chạy theo.
- Vợ à, em đi chậm chút, tôi không theo kịp.
- Không được gọi tôi là vợ nữa.
- Tuân lệnh vợ đại nhân! Nhưng mà vợ tên gì?
- Lâm Đình.
- Ồ, cái tên này rất hợp với em đó, nhưng mà gọi em là vợ vẫn thuận miệng hơn.
Đang đi, chợt Lâm Đình dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Tử Hiên, nghi hoặc.
- Tại sao anh lại ở đây?
- Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên ra ngoài đi dạo chút, không ngờ lại gặp em ở đây.
- Anh thích tôi?
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Đình, Bạch Tử Hiên có chút kinh ngạc, anh không ngờ cô lại hỏi anh một cách thẳng thừng như thế, rất nhanh cái dáng vẻ cợt nhả của anh liền biến mất mà thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm thấy.
- Cũng không hẳn, chỉ là tôi cảm thấy em rất đặc biệt, lấy em về làm vợ thì chắc hẳn cuộc sống sau này của tôi sẽ rất thú vị. Với lại giữa chúng ta cũng đã có một thằng nhóc.
- Hừ! Vậy ra là anh coi tôi là cái máy gây cười? Tôi buồn cười lắm sao? Mà tôi nói cho anh biết:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoa-man-em-chua/2792465/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.