Chương trước
Chương sau
Mưa như trút nước cũng không cản được đám người đang tiến về huyện nha để kháng nghị, khiển trách, năn nỉ, tạo áp lực. Thời gian mỗi một giây đang trôi qua. Mưa mỗi lúc mỗi lớn, trắng xóa tựa như bầu trời cũng đang rơi lệ, ai lại không đau lòng?

Các thân sĩ trong khu vực và ngoài khu vực tạo áp lực với Hoa tri huyện, còn khiển trách Hoa tri huyện chính là các tiền bối trí sĩ, phẫn nộ kháng nghị với Hoa tri huyện là đông đảo thương nhân; đau khổ năn nỉ chính là dân chúng đi ngang qua dịch trạm, hiển hiên mỗi người một vẻ.

Mà ngay cả chưởng quỹ của khách điếm, của quán cơm cũng chạy đến, mặc kệ sinh ý lời lỗ của bọn họ hôm nay, hết thảy chỉ là tạm thời, bọn họ biết rõ nếu như dịch trạm không được thông qua, huyện Hồ chẳng mấy chốc sẽ trở thành tử địa, trở về cảnh cô sơn dã lĩnh như năm nào.

Đủ loại mâu thuẫn, áp lực đều đặt trên đầu Hoa Tri huyện, làm y muốn sứt đầu mẻ trán, đầu óc choáng váng. Y là kiểu người không có trách nhiệm, tự nhiên sẽ đem hết thảy quăng lại cho Diệp Tiểu Thiên.

Chỉ là mấy người đến gây chuyện đều hiểu rõ cá tính của Diệp Tiểu Thiên, ai dám làm phiền đến người kia để tự làm mất mặt, đương nhiên sẽ nắm chặt lấy Hoa tri huyện không tha, quả hồng mềm ai mà chẳng chọn để niết. Hoa Tình Phong bất đắc dĩ đành phải nhờ người đi tìm Diệp Tiểu Thiên.

Gặp phải lúc Diệp Tiểu Thiên đang muốn đi đến đại lao, chỉ trả lời một câu:

- Bổn quan đang bận, chờ ta hết bận thì ta sẽ đến huyện nha!

Sau đó thì đuổi người của y về hết. Những lời này người khác có lẽ không có tư cách nói, nhưng đây là Diệp Tiểu Thiên, Hoa Tình Phong cũng không dám chất vấn lại.

Sở tác sở vi của Diệp Tiểu Thiên so với y kiên cường hơn nhiều, rất nhiều chuyện vốn chính y phải ra tay lập lại trật tự, hiện tại thì cũng do Diệp Tiểu Thiên làm hết. Diệp Tiểu Thiên đã được huyện nha cao thấp nhất trí ủng hộ, nếu như không phải biết rõ chức Điển sử này của Diệp Tiểu Thiên làm không lâu dài, Vương Chủ bộ đã sớm đã xem Diệp Tiểu Thiên là thành uy hiếp lớn nhất, há có thể hợp tác với hắn?

Còn nữa, Diệp Tiểu Thiên biết mình cũng không làm lâu, chỉ muốn trước khi đi, thống thống khoái khoái giải quyết hết việc ở đây. Nên căn bản không cần nể mặt Hoa Tri huyện cũng như các đồng liêu, làm việc không cần để ý xung quanh. Hoa Tình Phong nghe xong tức giận không thôi, nhưng cũng chí có cách phái người khác đi thúc giục. Y không thể chống cự sự công kích điên cuồng của nhiều người như vậy.

Diệp Tiểu Thiên từ trong nhà giam đi ra, lập tức gọi đội trưởng nhà lao tùy cơ hành động, tên đội turởng kia cũng tinh tường hiện ngọn gió mạnh nhất của Hồ huyện là ai. Ai cũng nói vị Điển sử đại nhận này hơi bị điên làm cho Huyện thái gia cũng phải bó tay, Tề đại gia phải đau đầu, gã đương nhiên không dám đắc tội, tự nhiên vâng vâng dạ dạ nghe lệnh làm việc lập tức phái người đi kêu phạm nhân Hoa Vân Phi.

Diệp Tiểu Thiên dặn dò xong đội trưởng nhà lao rồi tiếp theo là Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên, Mã Huy, Hứa Hạo Nhiên, đội nhân mã này mạo hiểm đi ra khỏi ngục giam, dựa theo phân phó của Diệp Tiểu Thiên mà làm việc.

Làm xong đâu đó hết thảy thì đội trưởng nhà lao cũng đem Hoa Vân Phi đến, Diệp Tiểu Thiên cũng không cùng Hoa Vân Phi nhiều lời liền phủ thêm áo tơi, cùng Chu Ban đầu với mười bộ khoái lên xe áp giải Hoa Vân Phi đến huyện nha.

Lúc này, trên đỉnh Hoàng Đại Tiên...

Mưa to như trút nước, sấm đánh rầm rầm.

Hai người mặc áo tơi đứng ngạo nghễ trên một khối đá nhô ra ở đỉnh Hoàng Đại Tiên.

Một người là thiếu niên anh tuấn, bên hông áo tơi lộ ra một chuôi đao gắn gai vô cùng sắc bén, dưới chân một đôi dép vải có gai, mưa như trút nước, thiếu niên vẫn đứng ở đó không nhút nhích.

Bên cạnh đó xa hơn nửa trượng là một cây tùng cổ thụ, đứng đấy là một thiếu niên khoác áo tơi khác, tai trái gã đeo một chuỗi hạt châu đỏ, dưới hạt châu còn xuyết lấy một chùm tua màu đỏ.

Gió núi gào thét, mưa to như trút nước, hai người đứng lẻ loi trơ trọi trên đỉnh núi.

Thiếu niên mang bội đao nhíu mày, dưới mưa to la lớn:

- Hai người chúng ta nói chuyện tại sao phải chọn nơi như thế này, hơn nữa còn trong thời tiết như vậy? Ta cảm giác hơi ngu thì phải?

Thiếu niên kia nói:

- Ngươi thì biết gì! Ta xem mấy truyền kỳ, tống thoại bản, phàm là kỳ nhân giang hồ sẽ không bao giờ tới mấy địa phương bình thường mà nói chuyện, giống như phải chọn mấy vách núi cheo leo...vân vân, cái này gọi là “ý cảnh”.

Thiếu niên mang bội đao nói:

- Kể cả lúc mưa rào tầm tã sao?

Đáp:

- Làm sao tính được số trời!

Thiếu niên mang bội đao nặng nề hừ một tiếng, nói:

- Ngươi thiệt có bệnh! Tề Mộc phong tỏa đường núi rồi, ngươi có nghe chưa?

- Gã lớn mật thật! Hôm nay là ngày mà chúng ta trông mong!

Thiếu niên mang bội đao nói:

- Ngươi bên kia tìm được bao nhiêu người?

- Không cần hỏi, vậy là đủ rồi. Ngươi thì sao?

- Cần gì phải hỏi, chẳng lẽ có thể ít hơn so với bên ngươi?

- Hứ!

- Hứ!

Hai người trầm mặc một hồi, thiếu thiên mang bội đao lại nói:

- Về sau hai người chúng ta không nên đối chọi gay gắt, phải hợp tác chân thành.

- Chuyện này cần phải sắp xếp mối quan hệ trên từng phương diện, cũng không dễ dàng gì. Giao hảo với đám người Miêu, ngươi ra mặt! Cùng Di trại giao hảo, ta ra mặt. Bộ mặt quan hệ với công chúng, Vương Chủ bộ ra mặt. Về sinh ý, Đại Hanh ra mặt. Dám đụng tới chúng ta, đao thương ra mặt. Tin chắc rằng sắp xếp hợp lý từng phương diện như vậy đối phó với Tề Mộc, chúng ta sẽ dễ đối phó hơn.

Thiếu niên mang bội đao nói:

- Đường vận chuyển qua dịch trạm rất có quy củ, ngươi hiểu không?

- Trong hai bộ lạc, ta và ngươi đều có không ít con dân làm thủ hạ của Tề Mộc kiếm ăn, những người này chúng ta khó mà có thể nói cho họ tiếp nhận.

Bội đao thiếu niên nói:

- Nói cũng đúng, cẩn thận mà nghĩ thì chủ ý của y coi như không tệ. Qua nhiều năm không ít người trong bộ lạc chúng ta làm thủ hạ cho Tề Mộc vận chuyển hàng hóa để kiếm ăn, sao ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ vận chuyển đường núi của riêng mình?

Thiếu niên kia cười cợt nói:

- Thiệt không có kiến thức, trồng trọt quen tay nay lại nghĩ đến đi đánh cá à?

- Mới vừa nói chân thành hợp tác, ngươi liền vũ nhục ta... ta muốn quyết đấu với ngươi!

- Thích thì chìu à! Ta tiếp nhận lời thách đấu của ngươi!

Keng!

Đao đã được rút ra khỏi vỏ, hẹp dài giống như lá liễu.

- Xoẹt!

Đao ra khỏi vỏ, trên sóng đai có chín cái vòng sắt vang vọng một hồi.

- Rầm rầm ào!

Một tia sét bổ trúng cây tùng cổ thụ trên đỉnh núi, tia lửa bốc lên làm hai vị nào đó đang tính quyết đấu giang hồ sợ chạy trối chết....

Ha ha ha...

Dưới mái hiên, Tề Mộc không kiềm nén được sự vui vẻ trong lòng, vết thương trên má chưa lành, chỉ có thể phát ra tiếng cười ha ha.

Tề Mộc cười to xong, nói:

- Mưa to như thế bọn hắn còn đi huyện nha bức cung, xem ra thật sự là lòng nóng như lửa đốt.

Phạm Lôi cười nói:

- Người của chúng ta tự nhiên sẽ trợ giúp, khích vài câu là khiến bọn họ sốt ruột ngay.

- Chữ lợi đặt hàng đầu, há có thể không vội vàng!

Tề Mộc bước thong thả trong sảnh, trên mặt dần hiện ra vẻ âm độc:

- Ta thay đổi chủ ý!

Phạm Lôi kinh ngạc nói:

- Đại ca tính sửa ý định gì vậy?

Tề Mộc nói:

- Đợi đến lúc kinh động đến Bố chánh sử nha môn cùng mấy vị thổ ty cấp cao, chiếm chức quan của hắn còn cần một khoảng thời gian, ta lại không đợi được, đó là thứ nhất. Thứ hai, trong khoảng thời gian này, tổn thất của chúng ta thực không nhỏ, so với dự đoán của ta còn lớn hơn, những đại nhân vật bên trên kia có thể không phát hiện được ta đã động tay động chân. Nếu ảnh hưởng đến lợi ích của bọn hắn, khó tránh khỏi sẽ sinh bất mãn với ta, việc này lẽ ra phải tốc chiến tốc thắng mới đúng.

Phạm Lôi cau mày:

- Thế nhưng mà, hắn có viên chức che chở, chúng ta có thể làm gì đây? Cũng không thể trắng trợn...

Tề Mộc ngắt lời nói:

- Không...! Chính là muốn trắng trợn đấy. Pháp không trách chúng, những lời đó chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe?

Phạm Lôi hai mắt sáng ngời:

- Ý đại ca là?

Tề Mộc nói:

- Triều đình là như thế nào, ngươi rất rõ ràng. Nơi này thật ra là bọn họ không muốn dùng sức mạnh, một khi dấy lên chiến hỏa, chính là một cái vũng bùn, binh mã thuế ruộng tiêu hao như nước, có thể đổi lấy gì đây? Cho nên triều đình đối với việc này một mực im ắng, nếu có người đi ngược lại, làm cho dân chúng sôi trào, một tên Điển sử nhỏ nhỏ bị đánh chết, triều đình tuyệt đối sẽ không giải quyết được gì. Dùng mệnh của một Điển sử, đổi lấy địa phương yên ổn, trong mắt chư công ở triều đình xem ra là đáng giá!

Phạm Lôi hưng phấn nói:

- Hiểu rồi, chúng ta không ra mặt, lợi dụng đám người đi huyện nha tạo áp lực...

Tề Mộc âm trắc nói:

- Đương nhiên, chỉ cần khéo léo chọn thời điểm, duỗi duỗi tay cái là xong.

Phạm Lôi hiểu ý nói:

- Tiểu nhân minh bạch! Tiểu nhân đi ngay đây!

Phạm Lôi quay người bước nhanh rời đi, Tề Mộc chậm rãi bước thong thả ra hành lang nhìn xuyên qua màn mưa, thản nhiên nói:

- Do dân vì dân, lại bị dân chúng tức giận đánh chết vứt xác trong mưa, kết cục như vậy, rất thú vị nhỉ...

Trong cơn mưa to, Diệp Tiểu Thiên còn không biết Tề Mộc với hắn tâm linh tương thông, cũng chọn hôm nay quyết chiến.

Hắn bước nông bước cạn trong mưa, nói với Chu Ban đầu đang đi bên cạnh:

- Trời mưa? Trời mưa mới tốt! Ngươi không phải nói bọn hắn có cung nỏ sao, thời tiết như vậy thì bọn hắn không cách nào dùng cung nỏ, chúng ta mới giảm bớt được thương vong. Hơn nữa ngày mưa to đột nhiên phát động, có thể có hiệu quả bất ngờ thì sao! Hiện tại Hoa Vân Phi đã bị bắt, bên trong Tề phủ hẳn sẽ không có nhiều hộ vệ, chúng ta lúc này xuất kích sẽ dễ dàng đắc thủ. Một khi Tề Mộc bị bắt, đầu đảng bị bắt, thì tự nhiên băng đảng chia rẽ, liền không đáng lo rồi!

- Điển sử đại nhân đã về rồi! Điển sử đại nhân đã về rồi!

Lão Lô hôm nay không có việc gì làm, đang khoanh tay đứng ở hành lang ngắm mưa, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên trở về lập tức chạy thục mạng vào sảnh gào thét. Chỉ một câu nói, cả đám người đang vây quanh Hoa tri huyện lập tức lặng ngắt như tờ.

Hoa tri huyện như trút được gánh nặng, quan bào bị người kéo kéo lôi lôi nhăn nhúm, chỉnh ngay ngắn lai mũ quan, ác ý nghĩ:

- Nhao nhao cái gì! Các ngươi tiếp tục làm loạn đi! Có bản lĩnh thì tiếp tục làm người điên khóc lóc om sòm đi, hắn không tặng lại các ngươi mấy cái bạt tai mới là lạ!

Hoa tri huyện sửa lại dung nhan, trầm giọng quát:

- Đến đây! Mau truyền Ngải Điển sử lên đây, bổn quan có chuyện hỏi hắn!

Hoa Tình Phong chưa nói xong một câu thì chợt nghe: Oành!. Một âm thanh vang lên khiến y sợ run cả người, đây không phải là tiếng sấm, đây là tiếng trống, dưới cơn mưa to đầy sấm sao lại có người đánh trống chứ!

Tiếng trống vang lên quang quẩn trên đại sảnh, mọi người nhìn nhau, Diệp Tiểu Thiên một người ướt mưa theo tiếng trống từ bên ngoài bước đến, lưu lại từng dấu chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.