Hoa Vân Phi phẫn nộ trừng mắt nhìn mấy tên đại hán kia, giọng căm hận nói:
- Một tấm da hổ đẹp đẽ là vậy, các ngươi bỏ ra có năm đồng mà muốn lấy đi sao? Các ngươi là mua hay cướp vậy? Hổ là do ta săn được, ta nói không bán là không bán.
Một tên đại hán cười lạnh:
- Miếng da hổ này vừa mắt Tề gia chúng tao. Đồ Tề gia ta vừa mắt, còn có người khác dám muốn sao? Người không bán? Lẽ nào để ở nhà để sinh côn trùng sao?
Hoa Vân Phi nói:
- Đúng là ta giữ lại trong nhà để sinh côn trùng, ta thích như vậy, người quản được sao?
Hoa lão phụ trầm giọng nói:
- Các vị, Hoa gia chúng tôi chỉ là một thợ săn nho nhỏ trong khe núi này, không thể nào sánh bằng Tề đại gia. Nhưng miếng da hổ này là của con ta săn được, bán hay không là do chúng tôi quyết định. Năm đồng bạc mua được một miếng da hổ tốt - ở đâu có cái đạo lý như vậy chứ?
Hoa đại nương cũng nói:
- Nếu huyện Hồ này không ai dám mua, người nhà chúng tôi có thể mang bán ở các huyện lân cận. Nếu các huyện lân cận không dám mua, Hoa gia chúng tôi sẽ giữ nó làm vật báu gia truyền. Xin mời các vị trở về cho, nói thế nào thì miếng da hổ này cũng không bán cho các vị được.
Tên đại hán kia hơi nheo mắt, vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng nói:
- Cái đồ không biết xấu hổ. Các ngươi muốn đối đầu với Tề đại gia của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thien-tu/1967252/quyen-3-chuong-2.html