Hồng Viên ngoại nghe xong những lời nói hỗn xược của con trai, trong lúc nhất thời tức giận đến nỗi mặt tím tái, bờ môi run rẩy, triệu chứng xuất huyết não lâu năm lại tái phát. Lão run rẩy cả buổi, mới há miệng nói:
- Ngươi... tới đây!.
Diệp Tiểu Thiên bị Đại Hanh đụng bay,khó khăn bò từ dưới đất lên, trong lòng đại hận: “Ngươi không nói, lão tử đang vội sao mà nhớ được cổng lớn nhà ngươi ở chỗ nào?”
Đại Hanh như một đứa trẻ làm sai, từng bước phủi đất đi đến bên người Hồng Viên ngoại. Diệp Tiểu Thiên lúc này cũng đứng lên, đi về phía bọn họ. Hồng Viên ngoại véo tai con trai, quát to:
- Ngươi là cái đồ nghiệt súc, xông ra ngoài gây chuyện, không ngoan ngoãn đóng cửa tự kiểm điểm, lại còn dám một mình ra ngoài.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Ý! Những lời này nghe quen quen, hình như nghe qua ở đâu rồi? Đúng rồi, Thủy Vũ kể chuyện Tây Du cho Diêu Diêu, những lời kia là của Phật Đà Đại Bồ Tát mỗi lần bao che cho đám yêu tinh nhà mình dưới gậy của Ngộ Không, hình như là giống những lời này.
Diệp Tiểu Thiên vừa nghĩ tới đây, Hồng viên ngoại đã vặn tai Đại Hanh, ôn hòa nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Khuyển tử ngỗ nghịch, đến nỗi gây ra đại họa, lão phu dẫn hắn trở về nghiêm gia quản giáo. Đã gây ra nhiều phiền toái cho Điển sử đại nhân, mong ngài thứ tội.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Quả nhiên, Hồng Viên ngoại có tâm tư cũng giống như Phật Đà Đại Bồ Tát bao che kia”.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thien-tu/1967249/quyen-2-chuong-26.html