Ba người Diệp Tiểu Thiên đi thẳng về phía tây, đi qua những khu dân cư đã dần biến thành chư tộc tạp cư gồm Hán, Miêu, Tráng, Di, Dao, Bạch, Xa, có ít nhất hơn mười dân tộc sống rải rác trong một dãy thôn nhỏ dọc đường đi. Tại đây, phong tục tập quán khác xa Trung Nguyên. Sức kiểm soát của quan phủ cũng kém. Tại một số nơi địa hình hiểm trở, dân địa phương hung hãn, những khu vực huyện lệnh đủ khả năng khống chế rất giới hạn. Thời điểm đó, trị an cũng càng thêm ác liệt. Vì lý do an toàn, Diệp Tiểu Thiên phải tìm đường đi chung với các thương khách. Hôm nay, rốt cuộc bọn họ đi tới phủ Hoàng Châu. Chỉ cần đi qua phủ Hoàng Châu sẽ có một con đường đi thông nam bắc. Bọn họ có thể đi qua đó để về kinh thành. Trong lòng Diệp Tiểu Thiên đã cao hứng trở lại. Hắn cao hứng muốn nhanh chóng trở về nhà. Điều cốt yếu là trong túi hắn chỉ còn lại đồng tiền cuối cùng. Đã qua phủ Hoàng Châu, tuy có một con đường thông nam bắc, nhưng con đường này là đường núi xuyên qua đám núi non trùng điệp. Từ phủ Hoàng Châu đến tòa thành tiếp theo có một con đường dịch trạm quanh co trong núi, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày mới đi qua được. Trong lúc này, hồ như tất cả đều là núi non trùng điệp, rất khó thấy nhà dân. Người không có tiền trong túi lại thân cô thế cô thì không có khả năng đi qua. Nhưng Diệp Tiểu Thiên cũng không vì vậy mà dừng lại. Xe đến trước núi ắt có đường. Diệp Tiểu Thiên tin tưởng trời không tuyệt đường sống của con người. Sau khi vào thành, dùng đồng tiền cuối cùng mua ba cái bánh bao chay, ba người miễn cưỡng đối phó với cái đói rồi lập tức đi về phía Tây thành. Từ khi vào phủ Hoàng Châu, tâm trạng Thủy Vũ khá nặng nề. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Thiên vừa vui mừng vừa lo lắng nên không hề hay biết. Thủy Vũ bị tụt lại phía sau. Nàng nhìn bóng lưng đàn ông đang cõng Nhạc Diêu nhanh chân bước phía trước, muốn nói gì đó, cuối cùng, miễn cưỡng im lặng. Hôm nay, khi sắp tới cửa Tây, rốt cuộc Thủy Vũ cũng lấy hết dũng khí đuổi theo Diệp Tiểu Thiên, nàng đang định nói gì với hắn thi đột nhiên Diệp Tiểu Thiên dừng bước, nắm lấy vai nàng kéo sang một giao lộ góc đường. Tiết Thủy Vũ giật mình nói: - Diệp đại ca, sao vậy? Diệp Tiểu Thiên nói: - Đừng lên tiếng! Hắn giao Nhạc Diêu cho Thủy Vũ, dán mình vào góc tường thò đầu ra xem xét tình hình bên ngoài. Chân mày nhanh chóng cau lại, gương mặt dần chuyển sắc. Chỗ cửa thành, dân chúng và đám thương nhân ra vào tấp nập, chỉ có hai binh sĩ nửa sống nửa chết ôm cánh tay dựa vào cổng thành, lười biếng nhìn dân chúng qua lại. Nhưng ở góc tường thành, dưới bóng tối, có năm sáu đại hán đứng đó. Một người trong số đó dáng người gầy nhom, chính là Dương Tam Sấu. Diệp Tiểu Thiên tuyệt đối không thể ngờ rằng, bọn chúng đã đuổi theo kịp. Hơn nữa, còn chặn ở cửa thành, lối ra duy nhất. Dương Tam Sấu ngồi trên một ụ đá, đầu đôi nón cỏ, đang gặm dưa hấu. Y phun hạt dưa sang một bên, mắt vẫn liếc đám đân chúng ra khỏi thành không rời. Trừ phi có năng lực giấu mình trong xe ngựa, nếu không, không cần đến mức kiểm tra gắt gao, Diệp Tiểu Thiên, Tiết Thủy Vũ dẫn theo một đứa bé rất dễ dàng bị phát hiện. Bọn chúng chạy dọc đường cái đuổi theo hướng Bắc Tĩnh Châu vẫn không thấy bóng dáng ba người Diệp Tiểu Thiên. Dương Tam Sấu liền có cảm giác không ổn. Cho dù ba người Diệp Tiểu Thiên có nhờ được xe người khác cũng không thể nhanh hơn ngựa của bọn họ. Nếu đuổi theo không thấy thì rất có thể bọn họ đã bị tụt lại phía sau. Hoặc có thể chưa rời khỏi Tĩnh Châu. Dương Tam Sấu lục soát một hồi, quay về thành Tĩnh Châu cũng không phát hiện thấy bóng dáng của Diệp Tiểu Thiên. Y hậm hực trở về bẩm báo Dương phu nhân. Những tưởng ba người Diêp Tiểu Thiên đã may mắn trốn thoát. Ai ngờ phu nhân lại nghiêm lệnh bắt y bằng mọi giá phải dồn mẹ con Tiết Thủy Vũ vào chỗ chết. Dương Tam Sấu không thể hiểu nổi vì sao Dương phu nhân lại phải cố chấp như thế. Nhưng cũng chỉ có thể thầm oán lòng dạ nữ nhân hẹp hòi đáng sợ mà thôi. Làm một gia nô, y cũng không thể cãi lời chủ. Nhưng bắt được bọn Diệp Tiểu Thiên dễ dàng như vậy sao? Dương Tam Sấu tốn không biết bao nhiêu công sức mới dò hỏi được tin tức Diệp Tiểu Thiên đi về hướng Tây. Dương Tam Sấu đuổi theo một mạch, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà lần nào cũng chậm chân hơn một bước. Nhóm giám sát cửa thành là do Dương Tam Sấu chia người ra phụ trách, một nhóm đuổi theo hướng tây, chính y thì mang theo một nhóm ngày đêm đi không nghỉ đuổi tới phủ Hoàng Châu, chặn trên con đường mà ai muốn đến kinh thành đều phải đi qua. Diệp Tiểu Thiên nói với Tiết Thủy Vũ: - Dương Tam Sấu đang ở trước cổng thành. - Cái gì? Tiết Thủy Vũ nghe thấy vậy thì tái xanh mặt. Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên nhìn xoáy vào nàng, hắn trầm giọng hỏi: - Vì sao Dương phu nhân phải dồn muội vào chỗ chết bằng được? Tiết Thủy Vũ thẫn thờ, không biết trả lời thế nào. Nàng nghĩ một lúc rồi lắc đầu: - Muội... muội cũng không hiểu. Không có lý do gì cả. Vì sao bà ta phải hận tiểu nữ tử như vậy... căn bản không có lý do gì. Diệp Tiểu Thiên cảm thấy Tiết Thủy Vũ nói có chút không thật. Nếu không có lý do để hãm hại, nếu quyền lực hay lợi ích của một người không bị đe đọa thì vì sao lại phải phát rồ mà dồn người kia vào chỗ chết mà không có lý do?
Có thể Dương phu nhân không có quyền lực như vậy. Bà ta còn phải gánh trên vai ước thúc nặng nề, cho nên bà ta quyết làm như vậy, chắc chắn không có khả năng không có mục đích hay lý do gì cả. Có thể bây giờ không phải là thời điểm ép hỏi bằng được. Diệp Tiểu Thiên nhìn Tiết Thủy Vũ thật lâu rồi lại thò đầu ra quan sát cổng thành. Thủy Vũ cắn môi, lắp bắp nói: - Bọn họ chặn ở cửa thành rồi, chúng ta làm sao qua đây? Hay là... hay là trốn trong thành thêm vài hôm? Diệp Tiểu Thiên lắc đầu: - Ai biết bọn họ có bao nhiêu người? Nếu như còn có người lục tìm chúng ta trong thành thì sao? Đêm dài lắm mộng, chúng ta phải thoát khỏi thành mới hi vọng là sẽ an toàn. Tiết Thủy Vũ nhìn mấy đại hán canh giữ cửa thành, lo lắng nói: - Chúng ta làm sao đi ra ngoài? Trà trộn cũng không được, xông ra cũng không được. Diệp Tiểu Thiên sờ cằm, trầm ngâm nói: - Không dễ dàng đi ra ngoài được, không có nghĩa là không được. Trời không tuyệt đường sống của con người. Nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp. Lúc này, một đoàn người chậm rãi đi tới giao lộ nơi bọn họ ẩn nấp. Dẫn đầu có hai người. Một trong số đó là một cô nương Miêu gia xinh đẹp đến độ khiến cho ai vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng rực. Miêu gia cô nương ước chừng 16, 17 tuổi. Đầu đội mũ hoa bằng bạc rất đẹp. Bên trên còn cắm một cái xích sừng trâu cũng bằng bạc. Nàng mặc một cái váy hoa dài rất diễm lệ, thắt dây lưng nhỏ quanh eo, hông buộc chuỗi dây bạc, trên người đeo đầy trang sức. Cổ cũng có trang sức bằng bạc, tạo thành một chuỗi bảy vòng quanh cổ, sáng loáng lấp lánh. Trước ngực đeo khóa bạc. Khi nàng di chuyển nhẹ nhàng cặp đùi, dáng đi rất nhu mỹ, eo cũng nhỏ khác thường, đẹp như tranh. Mà quanh người vang lên tiếng dây bạc reo vui, tạo nên một bản nhạc dễ nghe. Áo hoa trang sức bạc tôn lên gương mặt xinh đẹp tựa trăng rằm. Đôi mày đen bóng, mắt to, mũi cao ngất. Miệng so với mỹ nhân Trung Nguyên sở hữu đôi môi anh đào thì có rộng hơn chút, trông lại càng đầy đặn gợi cảm. Đôi môi như cánh hoa hé mở đem đến một hương vị đặc biệt. Bờ môi không thoa bất cứ cái gì nhưng vẫn sáng bóng mọng ngọt. Môi bên ngoài đỏ, răng bên trong trắng, tạo nên một cảm giác mỹ lệ một cách mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, lại thêm một thân trang sức hoa lệ, trông càng thêm xinh đẹp động lòng người. Bên cạnh nàng là một thư sinh áo xanh phong nhã hào hoa tay cầm một cái quạt xếp, mỗi cử nhỉ đều toát lên vẻ nho nhã đặc biệt. Chỉ là gương mặt của y tuy không quá mức khó nhìn nhưng cũng không thể xem là xuất sắc. Tuy nhiên, trông cực kỳ thư sinh nhã nhặn. Sau lưng hai người bọn họ còn có hơn chục tráng hán người Miêu, bọn họ đi đến đâu người đi đường rủ nhau chạy trốn tới đó, sợ chọc phải người không nên chọc. Chỉ một lát nữa là đến giao lộ, thư sinh kia đột nhiên xếp quạt lại, quay sang Miêu gia cô nương tao nhã lễ phép nói: - Ngưng Nhi cô nương, trước tiên chúng ta dừng lại ăn chút gì đó đã nhé, đề phòng con đường phía trước không có một quán ăn nào, thì bất tiện lắm. - Vẫn là Từ công tử suy nghĩ chu đáo, cứ như vậy đi. Nữ hài nhi Miêu gia nở nụ cười e thẹn, dịu dàng tựa như một dòng suối nhỏ rì rào ca hát. Nếu có ai là người quen của nàng bắt gặp hình ảnh nàng vào lúc này chắc chắn sẽ không thừa nhận cô nương ôn nhu này chính là Triển cô nương Triển Ngưng Nhi - người đứng ở vị trí thứ hai trong “Thủy Tây tam hổ”. Thủy Tây tam hổ đều là nữ nhân, là những nữ nhân rất trẻ tuổi, là những ái nữ con nhà hào phú ngàn vạn sủng ái tụ tập với nhau. Vì vậy, các nàng là ác mộng trong lòng hàng trăm thiếu gia thổ ti gia. Không biết có bao nhiêu thiếu gia thổ ti đã bị các nàng đày đọa muốn phát điên, ngày đêm trông ngóng có một đại anh hùng từ trên trời rơi xuống anh dũng hi sinh vì bọn họ mà “trừ tam hại”. Nhưng đáng tiếc, cho đến nay chưa có ai tình nguyện hi sinh bản thân. Cho nên cơn ác mộng của bọn họ không có cách nào tiêu tan được. Đối với Triển Ngưng Nhi Triển cô nương mà nói, phụ thân của nàng là đại thổ ti Triển thị của Thủy Tây, mà mẹ thì xuất thân từ đệ nhất đại thổ ti vùng Thủy Tây An thị. Triển Ngưng Nhi là dòng dõi của hai gia tộc đại thổ ti, tất nhiên cao quý không tả nổi. Thường nói, hoàng đế trăm năm thổ ti ngàn dặm, hoàng đế cũng bị o bế đủ loại, không phải muốn làm gì thì làm. Nhất là các hoàng đế Đại Minh triều, bị hết đám đại thần này đến đại thần khác khi dễ. Nhưng các thổ ti dù lớn dù bé thì lại được tự ý lộng quyền. Quyền sinh quyền sát trong tay, so với hoàng đế còn uy vọng gấp trăm lần. Thủy Tây tam hổ nghe uy phong lẫm lẫm, nhưng lại dành cho mấy nữ nhân, đủ thấy các nàng đáng sợ cỡ nào. Triển cô nương tuy chỉ đứng thứ hai trong nhóm nhưng là người duy nhất trong tam hổ biết võ công. Triển đại cô nương từ nhỏ đã thích học võ, không ngờ tới khi trưởng thành lại say mê văn chương. Cho nên dù khả năng có hạn, vừa mở sách là có thể chìm trong giấc mộng đẹp, nhưng vẫn không hề làm nhụt ý chí dốc lòng học chữ nghĩa của nàng. “Đã không thể trở thành tài nữ vậy thì gả cho một tài tử đi”. Triển cô nương nghĩ như thế, nghĩ là làm, nàng công khai tuyên bố sẽ phải gả cho một thư sinh uyên bác. Tin tức vừa ra, các thiếu gia môn phủ mấy trăm thổ ti gia thở phào nhẹ nhõm: Mục tiêu cả đời mà con cái này xác định may mắn không phải là ta rồi. Một ít kẻ có chút học vấn thì hết hồn hết vía, xưa nay vẫn tự hào mình tài trí hơn người, lúc này vì phòng ngừa vạn nhất mà hùng hồn tuyên bố: Thiếu gia ta dốt đặc cán mai. Kỳ thật bọn họ cũng không cần lo lắng quá như thế. Muốn tìm người đọc sách làm tình lang chẳng phải cứ đi tìm Hán gia sẽ có nhiều cơ hội hơn sao? Đàn ông Miêu gia cởi mở tục tằn, nào có tài tình bằng Hán lang? Tình lang đọc sách người Hán, đối với Miêu gia nữ mà nói, cũng là một loại trí mạng. Lần này Triển Ngưng Nhi đi Trung Nguyên có việc, vừa mới khởi hành thì gặp thư sinh Từ Bá Di, nghe y ngâm một thơ, phổ một khúc cầm, tâm hồn thiếu nữ như tan chảy. Từ công tử tuổi gần 30, bởi vì gia cảnh bần hàn chuyên tâm đọc sách, nên tới nay chưa lập gia đình. Sau khi Triển Ngưng Nhi biết chuyện, lập tức biến y trở thành mục tiêu lương phối của mình. Nàng sợ mình lỗ mãng sẽ dọa tú tài nhã nhặn này chạy mất dép, nên trước mặt y, nàng luôn giả bộ là một cô nương ngoan ngoãn yếu đuối. Sau lời đề nghị của Từ công tử, một đôi ống tay áo đỏ rực như lửa bay bay, tiếng chuông nhạc trong vắt, Triển Ngưng Nhi mang theo làn gió mát rượi thơm lừng lướt qua Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên hít hà thứ hương thơm nhè nhẹ kia, nhìn theo bóng dáng Ngưng Nhi và Từ công tử cùng mười mấy nam nhân người Miêu nhanh nhẹn dũng mãnh, lưng đeo đao sáng bóng. Quay sang Tiết Thủy Vũ, hắn vỗ tay đánh đét, vẻ mặt hưng phấn nói: - Có biện pháp rồi. Tiết Thủy Vũ vui mừng hỏi lại: - Biện pháp gì? Diệp Tiểu Thiên cười xấu xa, tràn đầy tự tin nói: - Sơn nhân tất có diệu kế. Muội cứ an tâm đợi ở đây, đến khi Dương Tam Sấu mở cổng thành, chúng ta lập tức rời khỏi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]