Hai huynh đệ đối đầu nhau không phải lần đầu tiên, đương nhiên có lẽ cũng tuyệt đối không phải là lần cuối. Nhưng có thể làm cho Hoàn Nhan Liệt phẫn nộ như thế, thậm chí có thể dùng câu khí trùng ngưu đấu để hình dung cũng là lần đầu tiên, hy vọng sẽ là lần cuối cùng.
Bởi vì ——
Tư vị đố kỵ thật khổ sở!
Trên triều đường y thần bất thủ xá, mím môi cười, thanh đạm như thủy. Thời điểm y cười, ánh mắt vẫn có một tia buồn u uẩn, nhưng thỏa mãn, ít nhất tại một khắc kia! Giống như một khối mĩ ngọc đặt ở trong tay, sau nhiều năm vuốt ve thưởng thức đã trở nên có thần, tỏ ra vầng sáng tuyệt mỹ, tuy không chói mắt nhưng loại ôn nhuận này lại khiến người ta hóa mù. Tiếc nối chính là… nụ cười đó không thuộc về hắn! Thứ thuộc về hắn không ở đây!
Y tưởng niệm ai?
Đáp án rõ ràng này làm cho Hoàn Nhan Liệt phải điên cuồng!
Y tựa hồ không thèm quan tâm nụ cười kia sẽ làm bao người đánh mất tim, hoặc có lẽ y chưa từng để ý tới điểm này. Không phải người y để ý, y liền vĩnh viễn không quan tâm tới cảm thụ của họ, không nhìn họ, thậm chí nếu gặp họ trên đường cũng sẽ không do dự giẫm lên họ! Y vĩnh viễn là một đứa nhỏ tùy hứng bức người tới phát điên!
May mắn thay, nụ cười kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Rất nhanh, y lại khôi phục vẻ lạnh lùng trào phúng cố hữu, ngôn từ cay nghiệt.
Hoàn Nhan Liệt lẳng lặng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/764718/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.