Cố Tích Triều nhìn theo bóng Thích Thiếu Thương ra đi, không ngăn trở thêm. Ngón tay lại lặng yên nắm chặt, một luồng tơ máu theo những kẽ tay chảy xuống, tụ lại dần trên sàn. Y kiệt lực lui lại mấy bước, thân mình dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống. Đem mình cuộn lại, như vậy có lẽ sẽ có chút ấm áp, cho dù chỉ một chút cũng tốt rồi…
Thích Thiếu Thương, ta không thể kéo ngươi cùng chết, ngươi có hiểu không? Cửu Hiện Thần Long, nếu đã là rồng thì nên ngao du tận chân trời, không nên bị cừu hận của ta làm vướng bận, ta không thể hại ngươi! Ta hại Vãn Tình, không thể hại cả ngươi nữa!
“Nếu đau như vậy, vì sao còn phải đuổi ta đi?” Ánh mắt Thích Thiếu Thương sáng ngời khiến người ta không thể nhìn gần, giống như một ngọn đuốc, đem bóng tối vô hạn đốt cháy đến tận cùng.
Ngực lại co rút đau đớn, đau đến nỗi y tưởng như không thể hô hấp! Cố Tích Triều chậm rãi vươn tay ra, với về phía hắn. Thiếu Thương…
“Vì sao ngươi luôn làm chuyện tổn thương mình?” Thích Thiếu Thương đau lòng trước vết thương trong lòng bàn tay y, máu tươi vẫn túa ra, dứt khoát đưa lên môi hôn.
“Vì sao…” Cố Tích Triều gian nan mở miệng.
“Nếu không phải vì bị ngươi lừa nhiều lần mà cảnh giác, không chừng lần này đã bị ngươi lừa mất rồi!”
“Ngươi nghĩ rằng ta đang lừa ngươi?” Cố Tích Triều đột nhiên nhướn mi.
“Ta biết, ta biết… Điều Cố Tích Triều muốn đúng là phải ở trên vạn nhân, thế nhưng hiện tại, điều ngươi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/764710/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.