Phố phường Hội Ninh Phủ đều bắt chước theo kiểu cách của Đại Tống, thậm chí đột ngột ngắm nhìn lại thấy cũng không khác mấy so với thành Biện Kinh. Điều này làm cho Hoàn Nhan Chiêu không khỏi có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu. Y cười mơ hồ, buông mành, vô luận mình đang ở đâu, vĩnh viễn đều không trở về được sự thật!
“Thích Thiếu Thương?” Một thân ảnh quen thuộc lại vào khoảng khắc mành buông xuống kia đột ngột tiến vào tầm mắt, y vội đẩy mành ra, không hề có! Đường phố đông đúc người qua lại, không hề có bóng dáng hắn…
“Đình kiệu!” Hoàn Nhan Chiêu lập tức kêu lên, y không cam lòng! Vừa rồi người kia rõ ràng là… Không thể nhìn lầm! Nhất định không! Cỗ kiệu còn chưa dừng lại y đã xông ra ngoài.
“Thập Thất gia! Thập Thất gia, thân thể ngài không khỏe, đừng chạy!” Nội thị vội vã chạy theo sau, Hoàn Nhan Chiêu lần này ra cung là chuyện bí mật, nên bên người chỉ có vài nội thị đi theo, ngay cả kiệu cũng không phải kiệu trong cung.
Hoàn Nhan Chiêu mặc kệ họ, chỉ liều mạng chạy về phía một ngõ nhỏ, vì thương thế vẫn chưa phục hồi lại như cũ, y không thể dùng khinh công. Y chật vật đẩy dòng người ra, một lòng hướng về dáng dấp vừa rồi nhìn thấy mà chạy như điên, quên cả nguyên nhân, quên cả mục đích, quên cả hô hấp, quên cả chính mình! Thậm chí rõ ràng dáng dấp kia đã sớm biến mất cũng không khiến y lo lắng! Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn! Chỉ là muốn thấy hắn! Thích Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/764708/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.