“Lửa sáng rực đèn hoa,
Đem cầu sao soi mở
Bóng đêm lùi theo ngựa
Trăng sáng đến cùng người.
Trăng sáng đến cùng người…”
Ngày hội nguyên tiêu, đáng tiếc không thể cùng người nguyệt lưỡng đoàn viên.
Tích Triều… Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi thật sự tất cả đều là giả?
Cố Tích Triều đi đã mười bảy ngày, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều luôn hiện lên trước mắt.
Trong lúc uống rượu, mặt rượu trong suốt ánh lên không phải mặt mình mà là mặt y; đi trên đường, mỗi khuôn mặt qua sát bên người đều là mặt y; mà ngay cả trong giấc mơ cũng thấy y! Giống như y chưa bao giờ rời đi! Nhưng chỉ cần duỗi tay ra, muốn bắt lấy y, liền tan. Mộng, cũng tỉnh…
Cố! Tích! Triều! Cố Tích Triều!! Là yêu hay là hận?
Thích Thiếu Thương ý thức được mình tự nhiên lại nghĩ tới y, đột nhiên muốn cười, năm ngón tay nắm Ngược Thủy Hàn đột nhiên siết chặt, lẩm bẩm, “Cố Tích Triều, ta thật sự điên rồi! Thế mà vẫn còn không buông được ngươi… Sau khi bị ngươi bắn tên, lại vẫn hoàn toàn như thế!”
Ở một bên, Tức Hồng Lệ lẳng lặng nhìn Thích Thiếu Thương đứng lặng ở bờ sông, đột nhiên nghiêng mặt đi, kiềm nén nghẹn ngào nói: “Hắn chưa bao giờ dụng tâm đối đãi như thế với…”
“Hồng Lệ…” Hách Liên Xuân Thủy dìu bờ vai run rẩy của nàng, trầm mặc hồi lâu mới nói, “Nàng… Nàng đã nghĩ rõ ràng sao, đừng…”
“Y… y không phải người Tống! Bọn họ không có kết quả….” Tức Hồng Lệ hết sức nén lệ, thuyết phục Hách Liên Xuân Thủy, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/764700/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.