Chiêu mê man năm ngày, trên người sốt cao không hạ, Hoa Ly vẫn quan sát tình huống của hắn, không ngừng cho hắn uống thuốc, nhưng chuyện tựa hồ cũng không phải tốt đẹp gì. Bởi vì Chiêu sau mỗi lần uống thuốc thân thượng đều rất lạnh, nhìn bộ dáng hắn khẽ nhíu mày giống như người bị nhét vào kẽ băng nứt. Bạch y nam tử biết Tử Y Nhân Hoa Ly không có cái gì hảo tâm, khả hắn không thể ngăn cản, bởi vì bây giờ còn không phải thời điểm có thể cùng hắn xung đột. Tuy rằng Hoa Ly chỉ là một hạ nhân, cũng là một hạ nhân mà phụ thân phi thường coi trọng! Chiêu nhất nhất phản ứng gì cũng đều không có, thậm chí không rên rỉ lời vô nghĩa, ngẫu nhiên động động môi, cũng không phát ra thanh âm gì, nhìn kỹ hình môi hắn đại khái kêu “Vãn Tình”.
Vãn Tình, thê tử của hắn. Đáng giá sao? Vì nàng buông hết thảy, phản bội hết thảy, thật sự đáng giá sao? Vì nàng, buông Bích U Hàn Minh Công khổ luyện nhiều năm; vì nàng, phản bội cha của mình; vì nàng, từ bỏ dòng họ tôn quý nhất trên đời này!
“Đáng giá!” Thanh y thư sinh sau khi thanh tỉnh vẫn thực tĩnh, lẳng lặng cuộn mình ở một góc xe ngựa, lẳng lặng ngậm miệng ẩn nhẫn đau đớn, tĩnh đến cơ hồ không cảm nhận được sự hiện hữu của hắn. Nhưng nghe Tam ca của mình hỏi vấn đề này sau lại nở nụ cười, vô cùng… ôn nhu nở nụ cười.
“Đáng giá!” Hắn lặp lại, “Những ngày cùng nàng một chỗ là thời điểm vui sướng nhất đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/253958/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.