Cái lạnh lẽo của nền nhà không đánh thức được Trần Nhiên , chỉ khi tiếng " Ục ục " của chiếc bụng đói kêu lên Trần Nhiên mới từ từ ngồi dậy
Trong ánh mắt mờ mờ chưa tỉnh ngủ Trần Nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông tối hôm qua đang ngồi trên ghế sofa. Cô cất giọng nói mang chút mơ màng của bản thân
" Này , anh tên gì ? "
Giọng khàn khàn chững chạc mang theo chút lạnh lùng của người đàn ông ở phía đối diện vang lên
" Bùi Nam Thành"
Trần Nhiên dụi dụi mắt đứng dậy, cô sờ sờ vào chiếc bụng đói của bản thân . Bộ não mơ màng của cô suy nghĩ một chút lại nhìn về phía người đàn ông, giọng cô không chút cảm súc mà lên tiếng
" Ồ , anh Thành , anh đi nấu giúp tôi bữa sáng đi "
Bữa sáng cô thường rất lười, vừa hay hôm nay lại có người ngồi đó giúp cô. Quả thật rất tiện
Nói xong , cô dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh chàng đang còn ngồi trên ghế
Ngồi đó anh vẫn im lặng, không chút nhúc nhích . Trần Nhiên thở dài, có vẻ như lời nói vu vơ của cô không thể khiến người trước mặt giúp đỡ được
" Nể mặt chút đi dù sao tôi cũng cứu anh mà " cô dùng giọng điệu làm nũng nhờ vả anh . Vì miếng ăn Trần Nhiên quyết tâm bán đi cái liêm sỉ ít ỏi còn sót lại của bản thân
Cô vừa dứt lời Bùi Nam Thành liền đứng dậy , anh từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam/3643320/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.