Còn ai có thể nhàm chán như Du Lương chứ, Yến Vân Hà nghĩ thầm, chẳng lẽ là những viên quan vừa đi ngang qua đây?
Du Lương nhìn vẻ khó hiểu trong mắt hắn, đột nhiên cười tủm tỉm, nói: "Bỏ đi, nói không chừng là do ta nhìn nhầm thôi."
"Ngươi cũng không thể bỏ mặc ta nha, chúng ta đã từng nói sẽ làm một đôi anh em cùng chung hoạn nạn mà!" Du Lương bá vai Yến Vân Hà, thân mật nói.
Bị cơn say ảnh hưởng, hiện tại những lời Du Lương nói, một chữ hắn cũng nghe không lọt. Yến Vân Hà lắc đầu, đẩy tay Du Lương ra từ chối lời đề nghị đến trà lâu cùng đối phương, bước lên xe ngựa nhà mình.
Trở lại hầu phủ, Yến Vân Hà ngủ bù một giấc, đến khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Có đôi khi hắn thật sự không hiểu vì sao phải thiết triều sớm như vậy. Bởi vì vậy mà nhiều lúc lên triều xong phải về phủ ngủ bù, thật sự lãng phí thời gian.
Hắn luyện công trong sân ra một thân mồ hôi, Tống Văn đã chuẩn bị trước quần áo khô bên cạnh, để khi hắn vào nhà rửa mặt xong sẽ lập tức thay cho hắn.
Yến Vân Hà giang tay, để tôi tớ cởi quần áo. Tống Văn cầm quần áo sạch đứng bên, xuýt xoa: "Đại nhân, trên người của ngài bị sao vậy?"
Cậu vòng ra sau lưng Yến Vân Hà: "Vết bầm quá trời, tối hôm qua ngài bị ngã ở đâu ạ?"
Yến Vân Hà làm sao nhớ được, trước nay hắn vẫn luôn không nhớ được những ký ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-khong-tinh/3564316/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.