Lời này vừa thốt ra, bàn tay cầm dù của Ngu Khâm khẽ run lên. Bông tuyết chầm chậm không tiếng động rơi xuống đất.
Hôm nay Ngu Khâm buộc tóc nửa đầu, làn tóc đen nhánh thấm tuyết ẩm ướt rũ trước ngực. Yến Vân Hà nhìn mái tóc kia, là thứ mềm mại hắn từng nắm lấy, là giấc mộng êm ái dụ người lún sâu vào một buổi tối nọ.
Giết địch một ngàn, tự hại tám trăm. Nhìn dáng vẻ của Ngu Khâm giống như còn thật sự đã có người thương.
Chuyện từ khi nào, chuyện xảy ra trong lúc hắn ở biên cương sao, là ai? Chẳng lẽ là Triệu Nghi? Chắc là không phải, Triệu Nghi không xứng, ánh mắt Ngu Khâm không kém đến mức ấy. Chẳng lẽ tin tức hắn nắm giữ về Ngu Khâm không đủ toàn diện?
Có lẽ sau khi quay về nên đòi Phương Tri Châu cho xem một phần hồ sơ ghi chép, nhìn xem mấy năm nay rốt cuộc Ngu Khâm làm gì ở kinh thành. Điều tra kỹ càng một phen, tra xem rốt cuộc là ai.
Hắn chìm vào dòng suy nghĩ, thế nên khi giọng nói của Ngu Khâm truyền vào tai, hắn không nghe rõ đối phương đang nói gì.
"Ngươi nói cái gì?" Yến Vân Hà hỏi lại.
Ngu Khâm lẳng lặng nhìn hắn: "Ta nói, không có người nào cả."
Nói dối, Yến Vân Hà nghĩ thầm. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ Ngu Khâm không nói sai, người như Ngu Khâm sao có thể yêu ai.
Bọn họ đối mắt nhìn nhau, thời gian tựa như ngừng lại. Cho đến khi ồn ào náo nhiệt xung quanh lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-khong-tinh/3523327/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.