Tống Văn đứng ở trong đình nhìn nhóm tôi tớ tới tới lui lui, thu thập hành lý cho Yến Vân Hà.
Tuy Yến phu nhân bực bội về việc Yến Vân Hà hồi kinh không lâu đã lại phải rời đi nhưng Hồng Vân, thị nữ bên người bà, lại đứng một chỗ với Tống Văn, giúp Yến Vân Hà thu thập hành lý.
Trà thường dùng, điểm tâm thích ăn, quần áo hay mặc, còn có thoại bản để tiêu khiển dọc đường, rồi cả huân hương cũng đều chuẩn bị. Đây cũng là vì lần này Yến Vân Hà ra ngoài, tuy nói là đến Vân Châu diệt phỉ nhưng cũng không giống khi đợi chờ cực khổ ở biên cương, đồ vật có thể cần dùng đến trên đường đi đều được chuẩn bị.
Yến Vân Hà thật vất vả mới ra khỏi phòng được, bị mẹ ruột mắng tối tăm mặt mũi nên không vui, nhìn thấy mấy cái rương lớn đặt trong đình liền phát hỏa: "Mang nhiều như vậy làm cái gì! Ta mang binh đi diệt phỉ chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy!"
Tống Văn nhìn cái bộ dạng đó liền biết hắn bị ai kia mắng, an ủi nói: "Đều là đồ vật đại nhân dùng hằng ngày, trên đường chưa chắc có thể mua được, mang theo nhiều một chút để ngừa bất trắc thôi ạ."
"Chuẩn bị mấy bộ quần áo để thay là được rồi." Yến Vân Hà nhíu mày nói.
Tống Văn nhìn nhìn mấy cái rương: "Cũng cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỉ." Yến Vân Hà lục trong rương ra mấy bộ quần áo: "Mang theo mấy cái này, xe ngựa đi quá chậm, ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-khong-tinh/3439788/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.