Khi nửa đêm, người thanh niên từ ấu hổ đã từng thụ thương kia, trường thành thành mãnh thú với móng vuốt sắc bén, đi đến, đứng ở trước di ảnh, không có bất luận động tác gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Tuấn đưa ba nén hương cho hắn, Kỳ Tử Gia quay đầu nhìn cậu một cái, không tiếp nhận, trái lại lộ ra một tươi cười quỷ dị: “Em tưởng rằng thời điểm em thắp hương cho ông ta, là sau khi em tự tay giết ông ta chứ… Bất quá như vậy cũng tốt, cho rằng em đã định trước phải xuống địa ngục, nếu thêm tội danh giết cha này, sợ rằng phải chịu thêm không ít cực hình, vì người này, thật sự không đáng!”
Tư Tuấn nhìn tươi cười méo mó của Kỳ Tử Gia, không biết tại sao, lại nhớ tới nước mắt của Kỳ Hoán Thần.
Kỳ thực tại giờ khắc này, tâm tình hai người này có lẽ đều mâu thuẫn như nhau! Chỉ là bên người Kỳ Hoán Thần còn có cậu lắng nghe, mà Kỳ Tử Gia, người thanh niên mới tròn hai mươi tuổi này, lại chỉ có thể một mình chịu đựng.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Tư Tuấn nhẹ giọng nói: “Vẫn thắp nén hương đi, dù sao dòng máu chảy trong người cậu cũng có một nửa là của ông ấy…”
“Nếu như có thể, em thật muốn rút sạch một nửa máu kia!”
Tư Tuấn sửng sốt một chút, chân mày cau lại. Xem ra là cậu quá ngây thơ, Kỳ Tử Gia cùng Kỳ Hoán Thần, cho dù nguyên nhân căm hận là một, nhưng dù sao cũng là hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-cua-nam-nhan/1486223/quyen-2-chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.