Kỳ Hoán Thần không ít hồ bằng cẩu hữu*, nhưng giao tình tốt đến có thể đến bệnh viện thăm bệnh, bạn bè mà Kỳ Hoán Thần cũng vui vẻ gặp mặt, tựa hồ chỉ có một người Trầm Tư Viễn.
(*bạn xấu)
Trầm Tư Viễn là một người chu đáo, tuy rằng tên là đến thăm bệnh kỳ thực là tới chế giễu, bất quá vẫn làm đủ phô trương, các loại đồ dinh dưỡng bổ não bày đầy một giường, còn ôm một bó lớn hoa hồng hồng nhạt kiều diễm ướt át.
Kỳ Hoán Thần mấy ngày nay uống thuốc đến buồn nôn, đối với bao con nhộng cùng thuốc viên hoàn toàn là thái độ chống đối, mệt mỏi nói: “Tôi là não chấn động, cũng không phải tuổi già si ngốc, cầm đi cầm đi!”
“Thực sự không phải sao? Tôi nhưng thật ra nghĩ đại não của cậu thoái hóa, không thì tại sao gần đây tình trường luôn không được như ý?” Trầm Tư Viễn đem bó hoa ném cho Tư Tuấn, kéo ghế ngồi vào bên giường, vẻ mặt bỡn cợt cười: “Lần này lại là đi bộ bên bờ sông bị ướt dày*, còn đổ máu?”
(*thỉnh xem lại chương 4 hạ, Thần ca bị Tiểu Tuấn Tuấn đánh cho bầm mặt)
Kỳ Hoán Thần dùng dư quang ngắm Tư Tuấn một cái, thở dài: “Còn không phải là bờ sông lần trước kia sao!”
Trầm Tư Viễn lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Đây là sông gì? Có mị lực như thế, lũ lụt cuộn trào mãnh liệt cậu còn ba lần bảy lượt đi tranh?”
“Cậu không hiểu… sông nhiều nước, mới là cực phẩm!”
Nghe vậy, Tư Tuấn đang cắm hoa nắm tay xiết chặt, một bó hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-cua-nam-nhan/1486206/quyen-1-chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.