*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực chỉ là mấy phút ngắn ngủi, nhưng với Phương Cẩn mà nói lại như trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc vậy.
Tầm mắt cậu không chút sơ hở mà lướt qua phía sau Cố Viễn, chỉ thấy cách đó không xa trên hành lang bệnh viện, cửa phòng bệnh mở ra lần thứ hai, Vương Vũ im hơi lặng tiếng đi ra. Trang phục của anh ta vẫn là áo khoác dài trắng cùng khẩu trang che kín mặt, lúc xoay người thì liếc mắt nhìn Phương Cẩn, rồi lập tức nhanh chóng biến mất sau lối thoát hiểm gần cầu thang.
"... Phương Cẩn." Cố Viễn gian nan khống chế bản thân lui về sau nửa bước, khàn giọng nói: "Có thể là cậu mệt mỏi quá rồi, tôi dẫn cậu về nghỉ ngơi nhé, được không?"
Lòng bàn tay hắn đặt lên bàn tay đang níu lấy mình của Phương Cẩn, dường như muốn đẩy Phương Cẩn ra, nhưng rồi lại không hạ quyết tâm được, khiến cho trong nháy mắt đó hai người tạo ra một tư thế nắm tay cực kỳ thân mật.
Giây tiếp theo Phương Cẩn đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu rút tay về như bị điện giật: "Xin... xin lỗi Cố tổng! Tôi nhất thời nhất thời chưa phản ứng kịp cho nên mới... Ngài không sao chứ?"
Đôi tay thon dài nhẵn mịn trong lòng bàn tay Cố Viễn đột nhiên bị rút đi, hắn mới thật sự là người không phản ứng kịp. Nhưng mà ngay sau đó hắn đã lấy lại được tinh thần, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-sac-tham-xu-sau-tham-trong-dem/1291037/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.