Triệu Trăn đi tìm Trương Hoàn, thấy cậu không ra ngoài, mà là ngồi trong phòng khách xem TV, còn giúp nữ giúp việc nhặt rau, mà nữ giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp, Triệu Trăn mỉm cười đi tới bên người Trương Hoàn ngồi xuống, cũng cầm lấy đậu cô-ve ngắt thành đoạn nhỏ, bỏ vào rổ bên cạnh.
Mắt Trương Hoàn nhìn chằm chằm chương trình thế giới động vật trong TV, bên trong đang kể chuyện về chim cánh cụt, cậu hình như xem rất chuyên tâm, thế cho nên không thèm nhìn Triệu Trăn.
Vì vậy, Triệu Trăn đành vừa giúp nhặt rau vừa tiếp chuyện, “Kỳ thật tôi biết nấu ăn, nếu không, tôi đến nấu bữa trưa.”
Lúc này Trương Hoàn mới nghiêng đầu nhìn ông một cái, nói, “Không phải đã nói em mời ông ăn trưa sao? Đây là dì tự nấu cho chính mình. Hơn nữa, cho dù ông muốn nấu, em cũng không muốn ăn, ai biết đồ ông nấu có thể ăn hay không.”
Nói xong, còn khiêu khích nhìn Triệu Trăn.
Triệu Trăn nghĩ thầm những biểu hiện tức giận này của Trương Hoàn thật ấu trĩ, bất quá, ông lại phi thường thích bộ dáng này, cảm thấy Trương Hoàn đặc biệt chọc người, cho nên tâm can như nhũn ra.
Ông cười nói, “Dám nói đồ tôi nấu không thể ăn! Tôi thế nhưng từng được đầu bếp chỉ bảo, lần sau tôi xuống bếp thi triển bản lĩnh, em liền biết em là tuệ nhãn bỏ lỡ ngọc trai trước mắt.”
(*tuệ nhãn = con mắt nhìn thấu tất cả, ý là đôi mắt thông thấu hết thảy nhưng vẫn bỏ lỡ mất thứ quý giá ngay trước mắt, chắc vậy:p)
Trương Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-sac-chi-tien-truoc-dem-toi/1310755/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.