Triệu Trăn đưa Trương Hoàn đến cửa tiểu khu nhà thuê của cậu, đưa thuốc cho Trương Hoàn, nói, “Đúng giờ xoa thuốc, có vấn đề gì, liền tìm tôi.”
Nói xong, nghĩ đến Trương Hoàn không có phương thức liên lạc với mình, liền vòng lại bên cạnh xe, cầm một tấm danh thiếp từ trong xe, lại dùng bút máy viết xuống số liên lạc cá nhân đưa cho Trương Hoàn, “Có chuyện gì gọi số này.”
Trong lòng Trương Hoàn cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn nhận lấy tấm danh thiếp kia, cuối cùng lúc sắp đi, mới nói một tiếng với Triệu Trăn, “Chú Triệu, ngày hôm nay cám ơn ngài.”
Vẻ mặt Triệu Trăn nguyên bản đang rất ôn hoà, lúc này nghe cậu gọi mình bằng ‘chú’, mặt liền cứng lại, nói, “Trước không phải vẫn gọi tên tôi sao, xưng hô hiện tại là chuyện gì đây?”
Trương Hoàn nhìn một bộ dáng rất để ý mình gọi ông là ‘chú’, chẳng hiểu sao, trong lòng lại có chút cảm giác ngọt ngào là lạ, khoé miệng còn câu lên một nụ cười, nói, “Vậy vẫn gọi Triệu Trăn?” Còn quan sát tấm danh thiếp kia, nghĩ thầm thì ra đây là tên ông, không phải ‘Chân’ trong thật giả*, mà là ‘Trăn’ trong Nhật trăn hoàn mỹ, từ Trăn này là ý tứ đạt được, tựa hồ rất tốt.
(*chữ ‘Chân’ này trong tiếng Trung đồng âm với từ Trăn trong tên Triệu Trăn, đều là ‘zhen’
Còn ‘Nhật trăn hoàn mỹ’ nghĩa là: ngày ngày trôi qua, mọi thứ dần trở nên hoàn mỹ)
Đã biết cách viết tên ông, Trương Hoàn đối với ông có cảm giác càng thêm thân thiết, giống như khoảng cách giữa hai người càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-sac-chi-tien-truoc-dem-toi/1310704/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.