“Tiểu Vân.”
Giọng nói quen thuộc của Bạch Ngân, là ảo giác sao?
“Tiểu Vân.”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai. Sau đó Vân Tịch thấy, mọi người đối diện cậu, từ a Lục đến Nhã Hoàng, đều giật mình đến ngây người.
Thân thể hơi chấn động. Vân Tịch thế mới biết, thanh âm đó, xúc cảm đó, đều tuyệt đối không phải là ảo giác.
Anh đã tới…
“Bạch Ngân…”
Là Bạch Ngân, đúng là Bạch Ngân.
Vốn là cậu cùng tiểu Điên tử đều chờ đợi Bạch Ngân xuất hiện, nhưng mà lúc này đây, cậu thật không dám quay đầu lại.
Không muốn nhìn biểu tình của đối phương.
“Tiểu Vân, em đi đi.” Bạch Ngân nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trước sau như một, đều rất ôn hòa, “Rời khỏi chỗ này, bình tĩnh lại.”
“Bạch Ngân…”
“Đi thôi, chỗ này giao cho anh xử lý là tốt rồi.”
“Thế nhưng tôi…”
“Đi.” Lời nói ôn hòa mà kiên định, không cho người khác chống cự.
“Tiểu Vân… Đi thôi.” Tiểu Điên tử đưa tay, vội vã lôi Vân Tịch như hóa đá này.
Đi ra trước cửa phòng, Vân Tịch nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của Bạch Ngân.
Tấm lưng kia, toả ra luồng khí lạnh lẽo nặng nề trước đây cậu chưa bao giờ thấy.
Gọi điện thoại nói Bạch Ngân login, chắc là Cà Chua.
Cô làm cú đêm đến chán rồi mới định logout đi ngủ, không ngờ tiểu Điên tử lại báo tin ngay lúc ấy, nói rằng tìm người hỗ trợ đánh nhau.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quy-kho-trom/2336465/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.