CHƯƠNG 7
Cảm giác được Quang ly khai, Lăng Dạ chậm chậm từ trong chăn chui ra, hôm nay bị hắn hôn hai lần, nghĩ đến là thấy phiền muộn, xem ra phải nhanh chạy khỏi chỗ này. Vết thương trên người bây giờ đã không còn đau rồi, chắc không ảnh hưởng đến kế hoạch chạy trốn của mình. Đợi đến nửa đem chạy trốn là được, khi đó bọn họ chắc đã ngủ hết rồi.
Hiện tại tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần, cả ngày đã ngủ đủ rồi, giờ không cần ngủ nữa, nếu không lỡ ngủ quên sẽ rất thảm, chỉ nên thức chờ là được.
Thời gian dần dần trôi qua, Lăng Dạ đến bên cửa sổ, nhìn thấy trên đường đã không còn ai, mặc lại y phục cho chỉnh tề, bye bye a, ta đi đây, ha ha!!!
Chui qua cửa sổ nhảy xuống lầu, lập tức trốn vào một ngõ hẻm, nhìn ngó bốn phía không người, lúc này mới an tâm, không biết khi Quang phát hiện không thấy ta nữa thì sẽ có biểu tình gì, thật đáng trông đợi. Trong lòng nghĩ, miệng cũng bất giác cong lên một chút, tuyệt không hề biết nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm quan sát.
Khi Lăng Dạ nhảy khỏi cửa sổ rời đi, Quang liền mang theo Ẩn và Tu bám theo. Nhìn thấy Lăng Dạ trốn trong ngỏ hẻm tự mình đắc ý, cho rằng bản thân đã chạy thoát rồi, trong lòng y liền có chút phẫn nộ, Dạ nhi, ngươi muốn rời khỏi ta như thê sao, ngay lúc biết được Lăng Dạ muốn ly khai, thật không nhớ được bản thân có bao nhiêu tức giận, tiểu gia hỏa, muốn chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quang/177813/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.