Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau
CHƯƠNG 42 Lăng Quang nhìn Lăng Dạ đang tự chỉ vào môi của mình, nói còn muốn nữa, thì kinh ngạc ngây ra, sau đó lộ ra một nụ cười gian tà, nói: “Dạ nhi, đáp ứng phụ hoàng một chuyện xong, phụ hoàng lại cho ngươi.” Lăng Dạ kỳ quái nhìn Lăng Quang gật gật đầu. “ Dạ nhi, về sau ngươi không được phép nắm tay tên Lãnh kia, không được phép ngủ chung phòng với hắn.” Lăng Quang thấy Lăng Dạ đã gần như mơ hồ, mở miệng nói. Lăng Dạ gật gật đầu. “ Về sau Dạ nhi phải ngủ chung phòng với phụ hoàng, nằm cùng giường, còn nữa chỉ có thể nắm tay phụ hoàng.” Lăng Quang tiếp tục nói. Lăng Dạ lại gật đầu, thấy Lăng Quang còn muốn mở miệng nói gì nữa, Lăng Dạ có chút không kiên nhẫn, dứt khoát chỉ vào môi của mình nói: “Nhanh lên a, ngươi nói gì ta đều đáp ứng hết.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ tự chỉ môi y, còn muốn hôn thêm, nói cái gì cũng chịu đáp ứng, biết mục đích của mình đã đạt được, thế là lại một lần nữa hung hăng hôn lên đôi môi của Lăng Dạ, mà tay thì loạn động sờ mó trên người Lăng Dạ. Lăng Dạ đã say đến mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết Lăng Quang đang làm gì, cũng không biết bản thân đang làm gì. Lại một nụ hôn sâu, Lăng Quang thấy mặt của Lăng Dạ đã đỏ bừng bừng, nói: “Dạ nhi, chúng ta làm một chút chuyện khác được không.” Nói xong, chuẩn bị hôn lần nữa. Lăng Dạ nhìn Lăng Dạ dựa gần vào mình, một tay đẩy y ra, sau đó cuộn chăn lên, cuộn thành một đống trên giường, mơ mơ hồ hồ nói một tiếng: “Ta muốn ngủ rồi, ngươi bảo người khác chơi cùng ngươi đi.” Sau đó liền nhắm mắt lại. Lăng Quang thấy Lăng Dạ đã nhắm mắt lại ngủ, trong lòng buồn bực và khó xử, Dạ nhi ngươi ngủ rồi, vấn đề của ta phải giải quyết thế nào a. Than một hơi, nhưng cũng không ngờ là Dạ nhi khi say rượu thế nhưng lại đáng yêu như thế, nghĩ đến lúc Dạ nhi chỉ vào môi của mình nói còn muốn, Lăng Quang không kìm được cảm thấy buồn cười, nhưng vấn đề của bản thân, xem ra phải tự mình giải quyết thôi a. Sau khi tắm một cái, Lăng Quang lại trở về phòng của Lăng Dạ, nhìn thấy Lăng Dạ đã ngủ rất ngon, bèn trèo lên ôm chặt y, nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon, rồi cũng nhắm mắt lại. Ngày hôm sau. Lăng Quang tỉnh lại nhìn Lăng Dạ vẫn đang ngủ rất say, đột nhiên nghĩ, không biết Dạ nhi tỉnh lại nhìn thấy chúng ta ngủ chung thì sẽ có phản ứng gì, đột nhiên có chút chờ đợi. Tối qua y ngủ rất yên ổn, biết bản thân đã tìm được Lăng Dạ, nên hiếm thấy có được giấc mộng đẹp, lại lần nữa chặt chẽ ôm lấy người trong lòng, về sau ta sẽ không để cho người gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa, sẽ không rời xa nhau nữa. Một khắc sau, Lăng Dạ nhàn nhã tỉnh lại, kết quả vừa mở mắt đã thấy bộ mặt phóng đại của Lăng Quang, liền vội đẩy y ra, nói: “Ta không phải đã nói không muốn ngủ chung phòng với ngươi rồi sao, ngươi sao còn chạy lên giường của ta làm gì?” Lăng Quang thấy Lăng Dạ tức phì phì, bèn ủy khuất đầy mặt, nói: “Còn không phải là do Dạ nhi ngươi sao, tối qua say rượu, ngươi kiên quyết muốn ta ngủ với ngươi, ta muốn đi cũng không đi được.” Lăng Dạ hồ nghi nhìn Lăng Quang, nói: “Thì ra là thế a, vậy hiện tại ngươi có thể rời giường rồi, nếu như đã tỉnh, thì đừng nằm lười trên giường nữa, còn nữa buổi tối không cần ngươi đến ngủ chung với ta, một mình ta có thể ngủ được rồi. Nghe mấy lời của Lăng Dạ, Lăng Quang không nói ra lời, ai oán nhìn Lăng Dạ: “Dạ nhi, tối qua ngươi còn nói về sau phải ngủ chung với ngươi đó, hại ta hưng phấn cả tối không có ngủ được gì hết, hiện tại ngươi lại nói không muốn cùng ta ngủ, vậy tối nay khẳng định lại không ngủ được rồi, sẽ mất ngủ, ngươi nỡ lòng sao?” Nhìn vào nhãn thần của Lăng Quang, Lăng Dạ một trận nổi da gà đầy người, trong lòng thì nghĩ, phụ hoàng khi nào thì biến thành bộ dáng này, người này không phải là giả mạo đi. Sau đó, Lăng Dạ dùng ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh đánh giá Lăng Quang, rồi mới nói: “Thân thể của ngươi rất tốt, một hai ngày không ngủ, cũng không ảnh hưởng gì.” “ Dạ nhi, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như thế a, hơn nữa làm người phải giữ chữ tín chứ, Dạ nhi, lẽ nào ngươi dự tính bội ước sao.” Lăng Quang lời ngay lý thẳng nói. “ Ta làm sao cũng không thể nhớ được, lại có phải là ngươi lừa ta hay không, ta cũng không thể xác định, cho nên an toàn hơn hết, coi như chưa có đi.” Nghe Lăng Dạ nói thế, Lăng Quang thất vọng đầy mặt, thấy Lăng Dạ lại mở miệng nói, liền dâng lên hy vọng, cho rằng Lăng Dạ đã thay đổi chủ ý, kết quả: “Ngươi có phải là phụ hoàng của ta không a, hay là một kẻ giả trang lừa đảo vậy.” Lăng Quang triệt để không nói nên lời. Buổi sáng trên bàn ăn. Lăng Dạ vùi đầu ăn bữa sáng trước mặt, cảm thán có tiền thật là tốt, xem thử trên bàn là biết, không giống lúc trước nữa, khẩu vị cũng tốt hơn rồi. Lăng Quang nhìn Lăng Dạ chỉ lo vùi đầu vào đồ ăn, muốn mở miệng nói, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, dự tính ăn xong rồi lại nói. Lãnh thì cháºm rãi từ tá»n ngá»i Än, tuy rằng không khà xung quanh có chút kỳ quái, nhÆ°ng cÅ©ng không thèm ÄỠý, bất quá chuyá»n tá»i qua phải ngủ má»t mình, Äã khiến hắn mất ngủ, ngẩng Äầu nhìn LÄng Dạ, Än cÆ¡m xong có nên nói cách nghÄ© của mình cho y hay không, tóm lại nhất Äá»nh phải cho Dạ nhi biết trong lòng mình nghÄ© gì. Cuá»i cùng, LÄng Dạ cÅ©ng Än xong, Äánh má»t cái ợ tháºt Äã, cảm thán cuá»c sá»ng tÆ°Æ¡i Äẹp, rá»i nhìn Lãnh và LÄng Quang: âCác ngÆ°Æ¡i sao lại Än Ãt nhÆ° váºy a.â â Ta không Äói.â Lãnh nhìn LÄng Dạ lạnh lẽo nói. â Ta không muá»n Än.â LÄng Quang nhìn LÄng Dạ, Dạ nhi không Äáp ứng chuyá»n của y, sao y có thá» Än ná»i chứ. LÄng Dạ kỳ quái nhìn hai ngÆ°á»i, cuá»i cùng nói má»t câu: âHai tên quái nhân.â Nói xong Äi ra ÄÆ°á»ng lá»n. Lãnh và LÄng Quang hai ngÆ°á»i nhìn nhau, cùng nói: âNgÆ°Æ¡i tên quái nhân.â Nói xong cÅ©ng Äi theo phÃa sau LÄng Dạ, Äá» lại mấy ám vá» trừng mắt há há»c. â¦â¦â¦Trên ÄÆ°á»ng lá»nâ¦â¦â¦ LÄng Dạ Äang cháºm rãi dạo chÆ¡i, Äi Äến chá» nà o, chỠấy liá»n có ngÆ°á»i thầm thì to nhá», kỳ quái nhìn hÆ°á»ng của y. Mà LÄng Quang và Lãnh lại tá»±a nhÆ° Äang lâm Äại Äá»ch, chặt chẽ canh chừng nhất cá» nhất Äá»ng của ngÆ°á»i xung quanh. LÄng Dạ quay Äầu vừa Äá»nh há»i, kết quả nhìn thấy Lãnh và LÄng Quang hai ngÆ°á»i Äang có cá» chá» của kẻ thần kinh: âHai ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i Äang là m gì, không có phát sá»t chứ.â Lại há»i, âNhững ngÆ°á»i Äi ÄÆ°á»ng nà y Äá»u Äang là m gì a.â LÄng Quang vừa Äá»nh trả lá»i, từ trÆ°á»c mặt Äã có má»t ngÆ°á»i Äi tá»i. LÄng Dạ Äang Äợi LÄng Quang trả lá»i, kết quả có má»t ngÆ°á»i Äi ÄÆ°á»ng Äi Äến Äứng ngay trÆ°á»c mặt. â Vá», vá» công tá» nà y, không, không biết ta có thá» má»i ngÆ°Æ¡i Äi du há» hay không?â Má»t ngÆ°á»i nói nÄng lắp ba lắp bắp, lại thêm gÆ°Æ¡ng mặt Äá» bừng Äến mức có thá» nhá» ra máu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau