Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau
CHƯƠNG 38 Lăng Quang đợi người vừa nhận được tin tức, nói Lăng Dạ bọn họ đã phát hiện hắn đi theo, Lăng Quang suy nghĩ một chút, vừa muốn nói bảo thanh y nhân đó không cần đi theo nữa, kết quả lại nhận được tin nói rằng đã bị mất dấu, Lăng Quang than một hơi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa trực tiếp đến Huy Kí, bọn họ nếu đã đến Huy Kí quốc, vậy nhất định sẽ đến đô thành.” Ở nơi khác, Lăng Dạ và Lãnh trốn trong rừng nhìn thấy thanh y nhân theo dấu khi phát hiện không thấy bọn họ nữa, tứ phía tìm kiếm một chút,sau đó đuổi về một hướng khác. Nhìn thấy thanh y nhân rời đi, Lăng Dạ thở nhẹ một hơi: “Đi thôi.” Lãnh gật đầu, hỏi: “Vẫn muốn đi Huy Kí quốc sao, phụ hoàng của ngươi nhất định biết ngươi sẽ đến đó, có thể sẽ đến đô thanh tìm đó.” “ Huy Kí quốc lớn như vậy, cho dù y biết chúng ta đến đô thành, rồi ở đó chờ đợi, cũng không nhất định sẽ gặp được ta, không cần lo lắng. Chúng ta trước tiên đến một số thành phố khác của Huy Kí quốc thăm thú rồi nói sau, nói không chừng bọn họ tìm không thấy chúng ta sẽ trở về thôi.” Lăng Dạ nói. “ Được thôi, nhưng mà, tiền dành dụm của chúng ta không còn nhiều, về sau phải tiết kiệm một chút, cho nên sau này chúng ta ngủ một phòng thôi, như vậy sẽ có thể tiết kiệm một khoảng.” Lãnh đen mặt nói. Lăng Dạ nghe thấy thế trong lòng cảm thấy phiền muộn: “Nhất định phải ngủ chung một phòng sao, chúng ta đi kiếm tiền thêm là được rồi. Trước tiên cứ đi kiếm đi rồi nói.” Lãnh thấy Lăng Dạ một bộ biểu tình không tình nguyện, gật gật đầu đáp ứng lời Lăng Dạ, thực hiện kiến nghị trước tiên kiếm tiền. Trong lòng lại nghĩ, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu, đến lúc đó cũng phải ngủ chung phòng với ta thôi. Lăng Dạ không biết những điều Lãnh suy nghĩ trong lòng, thấy Lãnh đáp ứng, vô cùng vui mừng, trong lòng nghĩ nếu có thể kiếm tiền, vậy thì không cần thiết phải ngủ chung một gian phòng nữa. Thế là hai người bôn ba trên đường thêm ba ngày, cuối cùng đến được lãnh thổ của Huy Kí quốc. Vừa bước vào trong thành, trong lòng Lăng Dạ liền kích động, quả thật là vô pháp dùng từ ngữ để có thể hình dung, cuối cùng có thể không cần phải ngủ ở nơi hoang dã nữa rồi. Lãnh thấy bộ dáng hưng phấn của Lăng Dạ, trong lòng cũng mỉm cười, trên mặt lại vẫn là băng sơn ngàn năm không đổi, không có một chút xíu biến hóa nào. “ Lãnh, chúng ta đi ăn cái gì trước đi, đều đã ăn lương khô hết ba ngày rồi, ta phải ăn một bữa thật ngon mới được.” Lăng Dạ thấy Lãnh một bộ biểu tình nhàn nhã, dứt khoát kéo tay của hắn, đi vào trong một tửu lâu. Lãnh phát hiện Lăng Dạ kéo tay của mình, kinh ngạc một chút, sau đó rất vui lòng để Lăng Dạ tha vào trong tửu lâu. “ Tiểu nhị, mang cho ta vài món đặc sắc trong tửu lâu lên, lại thêm một đĩa hạnh nhân tô nữa.” Lăng Dạ đi vào tửu lâu, mông vừa đặt xuống ghế, đã lớn tiếng kêu lên. Lãnh nhìn bộ mặt hứng khởi của Lăng Dạ, có chút xung động muốn rờ lên tóc của y, nhưng vẫn kìm chế được. Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Lăng Dạ nhìn thức ăn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt trên bàn, chùi chùi khóe miệng đã sắp chảy nước bọt của mình, sau đó ăn ngồm ngoàm. “ Ăn chậm thôi, không có ai giành với ngươi, cẩn thận kẻo nghẹn.” Lãnh nhìn Lăng Dạ đang liều mạng nhét đầy thức ăn vào trong miệng, vừa gắp thêm đồ cho Lăng Dạ, vừa chậm rãi nói. “ Ngươi sẽ giành với ta.” Lăng Dạ miệng đầy đồ ăn mơ mơ hồ hồ nói ra được năm chữ. Lãnh nghe thấy dở khóc dở cười, nhưng trên mặt vẫn bảo trì thần tình băng lạnh như xưa, thế là. “ Lãnh, mặt của ngươi sao lại co giật vậy a.” Lăng Dạ khi gắp thức ăn liếc thấy biểu tình quái quái của Lãnh, bèn hỏi. Còn không phải là do ngươi hại sao, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nghĩ vậy trong lòn, lắc đầu biểu thị bản thân không có gì. Ăn cơm xong, Lăng Dạ ợ một phát sảng khoái, rồi hỏi: “Lãnh, chúng ta đi đâu làm thuê, làm gì để kiếm tiền.?” “ Cái này, chúng ta trước hết đi xem thử xem chỗ nào cần người, còn nếu thật sự không được, chúng ta tự mình bày một sạp hàng bên đường, bán màn thầu cũng được.” Lãnh kiến nghị, xem ngươi có thể thấy mới mẻ được bao lâu, kiên trì được bao lâu. “ Được, vậy chúng ta trước đi tìm xem ở đâu cần người.” Nói xong, Lăng Dạ liền đứng lên, đi ra ngoài. Một cửa tiệm bán vải. “ Ông chủ, các ngươi ở đây đang cần người phải không?” Lăng Dạ tìm đến ông chủ để hỏi. “ Đúng vậy, chúng tôi ở đây đang cần người, sao rồi ngươi đến đây tìm việc sao?” Ông chủ tỉ mỉ nhìn Lăng Dạ và Lãnh, nhưng khi nhìn thấy biểu tình hung thần ác sát của Lãnh xong, vội vàng nói: “Ở chỗ chúng tôi đã tìm đủ rồi, ngươi đi chỗ khác đi.” Ông chủ thấy Lãnh sau khi mình cự tuyệt yêu cầu của Lăng Dạ, biểu tình mềm nhẹ đi, đối với mình gật đầu, liền thở nhẹ một hơi. Trong lòng Lăng Dạ thì lại phiền muộn, sao lại đủ rồi chứ, bởi vì Lãnh đứng ở sau lưng Lăng Dạ, cho nên y không nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lãnh, mới khiến cho ông chủ nói rằng đã đủ người. “ Lãnh, chúng ta đi đến chỗ khác hỏi đi.” Lăng Dạ thất vọng vô cùng bước ra khỏi tiệm. Một tiệm bán thuốc. Bạn đang â Äại phu, tiá»m thuá»c của các ngÆ°Æ¡i Äang cần ngÆ°á»i phải không?â LÄng Dạ trà n Äầy hy vá»ng nhìn vá» Äại phu Äó. Äại phu gáºt gáºt Äầu, ngẩng Äầu lên há»i: âCác ngÆ°Æ¡i là Äến tìm viá»c phải không?â LÄng Dạ kÃch Äá»ng vô cùng gáºt gáºt Äầu, xem ra có hy vá»ng rá»i. Äại phu tá» má» nhìn LÄng Dạ và Lãnh, Äá»ng dạng, khi nhìn thấy biá»u tình của Lãnh rá»i láºp tức há»i: âCác ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i bản Äá»a sao?â LÄng Dạ lắc Äầu. â Xin lá»i, á» Äây chúng tôi chá» cần ngÆ°á»i bản Äá»a.â Äại phu cá»± tuyá»t. Thế là lại bá» cá»± tuyá»t. Tiếp theo má»t tiá»m lại má»t tiá»m, Äi hết cả con ÄÆ°á»ng, không có tiá»m nà o thuê hai ngÆ°á»i LÄng Dạ. Hiá»n tại trong lòng LÄng Dạ vô cùng buá»n bá»±c, nếu không phải nói Äủ ngÆ°á»i rá»i, thì chÃnh là không cần ngÆ°á»i từ bên ngoà i Äến, còn nói cái gì mà mình lá»n lên xinh Äẹp nhÆ° thế, sẽ ảnh hÆ°á»ng Äến là m Än, Äây Äá»u là lý do gì thế nà y. Lãnh thấy biá»u tình Æ°u buá»n của LÄng Dạ, an ủi: âDạ nhi, không cần buá»n nữa, chúng ta tá»± bà y má»t sạp hà ng váºy.â LÄng Dạ gáºt gáºt Äầu, hâng, không cần ta chÃnh là tá»n thất của các ngÆ°Æ¡i, ta tá»± bà y má»t sạp hà ng cÅ©ng có thá» kiếm tiá»n. Thế là , ngà y hôm sau, trên ÄÆ°á»ng nhiá»u thêm má»t sạp bán mà n thầu bánh bao. LÄng Dạ nhà m chán Äứng á» cạnh sạp hà ng, sao ngÆ°á»i Äến mua lại Ãt nhÆ° váºy, bánh bao và mà n thầu không phải rất khó Än a. Vì Äá» có nhiá»u ngÆ°á»i mua hÆ¡n, thế là , dứt khoát không có hình tượng rao lá»n: âBán bánh bao mà n thầu Äây, bánh bao và mà n thầu nóng há»i Äây.â NhÆ°ng vẫn không có ai Äến mua, Lãnh Äứng sau lÆ°ng lạnh lùng nhìn ngÆ°á»i Äi ÄÆ°á»ng, nếu nhÆ° có ai Äi Äến, liá»n hung hÄng trừng ngÆ°á»i Äó, cho nên ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không có ai Äến mua, mà lúc LÄng Dạ quay Äầu lại, Lãnh láºp tức bà y ra vẻ mặt vô tá»i nhìn y, thế là ngà y Äầu tiên chá» kiếm Äược mÆ°á»i mấy vÄn tiá»n. Ngà y thứ hai, so vá»i tình trạng ngà y Äầu tiên giá»ng nhau. Ngà y thứ ba, LÄng Dạ thấy ngÆ°á»i Äến mua vẫn Ãt nhÆ° váºy, thế là : âLãnh, ta không bán nữa.â â Sao lại không bán nữa?â Lãnh nhìn LÄng Dạ biết rõ còn cá» há»i. â Không có ai Äến mua cả, hÆ¡n nữa ngÆ°Æ¡i chá» Äứng á» má»t bên, cÅ©ng không giúp gì.â LÄng Dạ hiá»n tại tức giáºn và khó chá»u Äầy mặt, bá»n há» không phải là Äang ức hiếp ta từ nÆ¡i khác Äến chứ. â Nếu nhÆ° không kiếm Äược tiá»n, chúng ta chá» có thá» ngủ chung thôi, phải biết là , ba ngà y nà y, chúng ta mua Äá» Äạc Äã tiêu tá»n rất nhiá»u rá»i, hiá»n tại tiá»n dà nh dụm cÅ©ng không còn lại bao nhiêu.â Lãnh nhắc nhá». â Ngủ chung thì ngủ chung, vẫn tá»t hÆ¡n bà y hà ng á» Äây mà không có ai mua.â Lãnh thấy âm mÆ°u của mình thà nh công, trong lòng vô cùng cao hứng, hoà n toà n tÆ°Æ¡ng phản vá»i tâm tình của LÄng Dạ lúc nà y. Thế là LÄng Dạ liá»n ngá»c nghếch bá» Lãnh lừa gạt.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau