Editor: Hazakura
Suốt hai ngày sau đó, Trịnh Thù không hề thấy số 11 dù ở trên đường hay trong nhà ăn.
Ngày hẹn đã đến, hắn tới phố đèn đỏ, nhân viên công vụ không ở đó.
Nhìn cửa toang hoác, hắn thoáng do dự, đứng chờ tại chỗ.
Vài phút sau, nhân viên công vụ hắn gặp hai hôm trước hùng hùng hổ hổ đi ra, theo sau thế mà lại là gã dị nhân trêu ghẹo số 11 ở nhà ăn ngày đó.
Trịnh Thù cứng đờ, vốn còn ôm chút hy vọng, mong gã không đến tìm số 11, nhưng lời nhân viên công vụ nói sau đó khiến đồng tử hắn sục sôi.
"Phương Sách! Tôi cảnh cáo anh bao nhiêu lần, không được làm dạ oanh bị thương! Anh cứ thế này, số 11 tiếp khách kiểu gì!"
Phương Sách cũng thấy Trịnh Thù chờ bên ngoài, dường như sớm đoán được Trịnh Thù đến tìm ai, bèn liếc Trịnh Thù đầy khiêu khích, thong thả ung dung đáp.
"Chưa chết mà, yên tâm! Tao chơi tàn nhẫn có chừng mực lắm, số 11 xinh đẹp thế, tao đâu nỡ để nó chết quá sớm."
Bước về phía trước, gã móc viên đá quý ném lên bàn, không chút bận tâm cho tay vào túi quần.
"Đó, tiền phạt."
Nói xong, gã mới lần nữa nhìn sắc mặt âm trầm của Trịnh Thù, tỏ vẻ khoe khoang.
"Đây chẳng phải anh hùng cứu mỹ nhân hôm đó sao, thế nào, cũng muốn nếm thử tư vị mỹ nhân? Có điều tiếc quá, dẫu là mỹ nhân, vẫn là kẻ kỹ nữ đê tiện ai cũng có thể làm chồng."
Vừa dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-oanh/3403737/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.