Tuần thứ hai sau khi từ bệnh viện về, mọi người trong nhà rộn ràng không khí đón tết. Riêng Ái Triêm chỉ có thể năm trong buổng chưa được ra ngoài. Vết thương của cô đã đỡ hơn nên cô có thể tự mình sinh hoạt cùng chăm con cùng với bà bảo mẫu được Trần Minh mời về.
Sáng nay con bé vừa mới dậy đã ngọ nguậy không yên. Người trong nhà đều bận rộn cho những chuyến viếng thăm đầu năm mới. Cô phải dậy ằm em bé. Vừa ngồi dậy đã thấy Nguyệt Anh ngồi trên xe lăn dừng ngay cửa phòng nhìn vào, sau đó nhẹ nhàng đầy xe vào phòng.
Cô làm như không thấy, tự mình làm tiếp việc thay tã cho con. Mà Nguyệt Anh mặc dù thấy cô lạnh nhạt cũng không rời đi, yên lặng ngồi ở một bên.
Ái Triêm nghĩ chắc là bà có lời muốn nói. Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn bà mỉm cười một chút, đợi bà ta mở miệng.
Cao Nhãn hình như đứng ở bên ngoài chờ đến khi thấy Ái Triêm thay tả lót xong cho bé mới đẩy cửa đi vào.
Ai Triêm liếc nhìn lên mới thấy cô ta đang ôm trong ngực một hộp giấy. Cô hơi ngạc nhiên vì từ hôm về đây đến nay Cao Nhãn vẫn luôn tránh cô, không dám gặp. Cô ngước lên nhìn cô ta hỏi:
-Cái gì thế?
Cao Nhãn gượng cươi nói:
-Là của bà chủ chuẩn bị cho em bé từ mấy tháng nay. Nhưng hôm lên đây vội vàng nên hôm nay vừa mới được người làm đưa đến.
Cao Nhãn mở thùng giấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/3328894/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.