Khoảng chừng nửa đêm, Trần Minh mới kết thúc cuộc họp. Đầu giường phòng ngủ sáng lên một ngọn đèn màu vàng nhạt, Ái Triêm đang dựa lưng vào đầu giường ngủ gật.
Anh đi vào, nhẹ hôn lên trán cô một cái, động tác rõ ràng rất nhẹ, nhưng người trước mặt vẫn tỉnh dậy.
- Anh họp xong rồi sao?
- Ừ.
Cô muốn nhích người vào trong một chút, nào ngờ vừa mới động một cái, cẳng chân đã truyền đến cảm giác tê rần.
- Ai… ui….
- Em sao thế?
- Em bị chuột rút rồi.. Mau giúp em đi.
Trần Minh nhanh chóng ngồi xuống, đặt chân cô lên đùi mình. Hai tay anh nhanh chóng vuốt bên dưới bắp chân đang chuột rút căng cứng của cô.
Từ ngày cái thai lớn hơn, buổi tối cô hay bị chuột rút nên anh thường xuyên lên mạng tìm hiểu hiện tượng và cách thức giúp cô dễ chịu hơn.
Mặc dù vẫn còn đau nhưng nhìn biểu cảm chuyên tâm của anh trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô đã không sai khi quay lại với anh. Lúc đầu cô đồng ý trở lại bên anh chỉ đơn giản là cô quá yêu anh, mà anh cũng rất chân thành bày tỏ tình cảm của mình.
Suy nghĩ của cô không có gì phức tạp, nhưng Trần Minh lại không giống vậy, anh đại diện cho cả một tập đoàn của nhà họ Trần, không chỉ là trong nước mà còn ở nước ngoài.
Bởi vậy cô không thể để anh vì cô mà bị người người chỉ trích.
Cô vẫn luôn rất bài xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/3316700/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.