-Là... là cô chủ đã dọn dẹp qua trước khi đi ạ. Ngày hôm đó cô ấy đột nhiên tiến vào, trong chốc lát, cầm đi không ít đồ vật.
-Thứ gì?
Trần Mạnh giả vờ nghĩ nghĩ:
-Hình như là mấy bức ảnh ạ.
Bây giờ rốt cuộc Trần Minh cũng nhớ ra, thư phòng của anh, tất cả những bức ảnh anh và cô chụp chung, toàn bộ đều không thấy đâu cả.
Anh nhìn chằm chằm chỗ trống trên vách tường, trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội.
-Các người ra ngoài đi.
Anh ngồi lẻ loi trong thư phòng trong lòng khó chịu vô cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, chỉ cần anh ở bên ngoài quay về, Ái Triêm đều sẽ như hình với bóng mà quấn lấy anh. Hôm nay không có cô, cảm thấy trống vắng vô cùng. Anh chợt nhận ra từ trước đến giờ chưa bao giờ anh để ý sự có mặt của cô trong cuộc sống của mình mà thường coi nó như là chuyện đương nhiên, như một thói quen. Giờ thói quen đoa đang bị cô làm cho đảo lộn.
Trần Minh nghiêm túc suy nghĩ một lát, trong lòng vô cùng xác định, giờ này khắc này anh muốn gặp cô. Nghĩ đến đây, anh liền đứng dậy.
Vĩnh An nãy giờ chỉ dám đứng canh ở ngoài cửa, thấy anh đi ra liền đi theo phía sau, nội tâm vẫn luôn lo sợ bất an. Có lẽ trong lòng Boss nhà cậu luôn có Ái Triêm, không phải như vẻ bề ngoài lạnh lùng mỗi khi cô tiếp cận anh. Cũng không phải là có lẽ, mà là chắc chắn. Chỉ có như vậy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710676/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.